Hiển thị các bài đăng có nhãn Gia đình - Bạn bè. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Gia đình - Bạn bè. Hiển thị tất cả bài đăng

16 tháng 5 2013

Em gái tôi - nạn nhân của một lối mòn suy nghĩ

Tội nghiệp em gái tôi - đứa em con của cậu tôi. Năm nay nó thi vào lớp 10 và thời điểm này tất nhiên là nó đang ôn thi. Ôn thi thì đúng là tội nghiệp rồi. Ai cũng đã từng trải qua và ai cũng hiểu. Nhưng điều tội nghiệp tôi muốn nói không phải là việc em nó đang ôn thi, mà là việc gia đình đang lên kế hoạch cho cuộc đời nó - một kế hoạch mà không có sự đóng góp ý kiến từ nó.

Nó học dốt, học dốt lắm... Tôi cũng đã từng nghĩ vậy.
Nó không làm được cái gì đâu và cũng chả biết cái gì cả... Tôi cũng đã từng nghĩ vậy.

Nhưng như tôi đã nói trong một bài viết trước, mỗi con người sinh ra là khác nhau, tạo hóa cho họ những điều đặc biệt với tất cả phần còn lại của thế giới. (có thể xem bài viết đấy tại đây). Khi tiếp xúc và dạy dỗ nó một thời gian, tôi mới nhận ra rằng trước kia tôi đã lầm. Tôi vốn là một đứa trẻ thông minh (theo như mọi người nhận định) nhưng tôi không thể có trí nhớ tốt bằng em nó. Tôi vẫn thấy mình khá tài giỏi trong một vài lĩnh vực, nhưng tôi vẫn phải phục nó vì khả năng quan sát của nó. Những nhận xét của em nó khiến tôi bất ngờ. Có thể đối với người khác thì những điều đó là bình thường, nhưng đối với em tôi thì đó là một điều bất ngờ đối với tôi bởi từ trước đến nay tôi bị ảm ảnh bởi những lời nói của mọi người về sự kém cỏi của em trong tất cả mọi việc. Tôi thấy mình đã sai và mọi người cũng thế.
Người lớn không được quyền mất niềm tin vào một đứa trẻ

Cậu tôi bảo, nó học xong cấp 3 sẽ xin cho nó đi học thêm cái trung cấp cao đẳng gì đấy cũng được, rồi xin cho nó làm một công việc văn thư lưu trữ gì đấy. (!?!?!?) Tôi không nói nghề văn thư lưu trữ là không hay, nhưng tôi có thể hiểu cái suy nghĩ đấy là "em nó học dốt lắm, chẳng làm được cái gì đâu". Ôi em tôi, cuộc đời của nó đã đặt dấu chấm hết từ trong suy nghĩ của bố mẹ nó. 

Điều đáng buồn hơn nữa, những người thân xung quanh nó luôn nói chuyện với nó với một giọng coi thường. Tôi vẫn cảm nhận được tình yêu của họ dành cho em, nhưng tôi không thể chịu được khi họ khinh thường tất cả việc làm của nó. Điều này vô tình đã dập tắt đi ước mơ của nó. Rồi sau này, khi không có mọi người ở bên cạnh, những suy nghĩ rằng mình ngu dốt, mình kém cỏi sẽ phát huy tác dụng. Liệu lúc đấy em nó có thể làm được gì?

Tôi đã thử, đã thử nói chuyện với cậu tôi. Nhưng thật khó, bởi tôi cũng chỉ là sản phẩm của họ như em mà thôi. Tôi chỉ biết động viên em và luôn tin tưởng nó sẽ làm được. Tôi hạnh phúc khi em đã chuyển từ việc nói "không làm được" thành nói "chưa làm được". Và tôi tin rồi sẽ có ngày cậu tôi nhận ra rằng ông đã sai. 

*** Tôi muốn nuôi những suy nghĩ như thế này trong tôi để sau này tôi không đi vào lối mòn của người đi trước mà làm khổ con tôi như nó đã từng hành hạ tôi...

18 tháng 4 2013

Sinh nhật Ty của tôi


Sinh nhật củacủa tôi

Anh vẫn thấy là anh không thích nói. Anh không chúc gì em cả, cũng chả viết cho em 1 cái thiếp nào. Nhưng anh cũng thấy rằng, anh ko cần phải nói nữa. :)

1 cái clip cả nhà làm cho em


Món quà sinh nhật anh tự làm cho em bởi vì cái đồng hồ của em đã ko đứng vững nữa rồi.
Món ăn trưa do Quyết đạo diễn và được gọi là Bánh Khoái
(không có ảnh cái bánh lúc sáng của Bi)

Và cuối ngày là 1 cái bánh sinh nhật có 1 0 2

Chúc em có 1 năm thành công!