Hiển thị các bài đăng có nhãn Cuộc sống. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cuộc sống. Hiển thị tất cả bài đăng

07 tháng 5 2015

Trở lại...

Lâu lắm rồi mới lại mò vào cái blog của mình. Bài viết gần đây nhất là cuối năm 2013 và đến bây giờ đã được năm rưỡi rồi. Nghĩ lại từ lúc ấy đến giờ, chợt có một cảm giác khó tả. 1,5 năm, k quá dài nhưng cũng có không ít trải nghiệm.

Từ một con người đầy đam mê, nhiệt huyết với hoài bão lớn, giờ mình đã thành một người điềm đạm hơn, có lẽ là sâu sắc hơn, biết suy nghĩ hơn và hơn hết là hành động khôn ngoan hơn. Vẫn nhớ những đam mê, khát vọng, những mục tiêu dài hạn, ngắn hạn của cuộc đời mình đã từng có, đã từng vạch ra. Bây giờ mình k sống mãnh liệt như trước kia nữa, nhưng những ước mơ, mong muốn ấy vẫn chưa hề nhạt nhòa trong tâm trí này. Có thể là cách thể hiện nó khác, con đường để đi đến đó nó khác nhưng cái đích cuối cùng thì vẫn phải vậy, vẫn phải như vậy.

5 năm qua đã cho mình những trải nghiệm đáng nhớ, những kỉ niệm khó quên. Chưa bao giờ mình hối hận hay nuối tiếc cho quãng thời gian đó. Đấy có lẽ là điều tuyệt nhất mình làm được cho đến lúc này. Giờ sống và làm việc trong môi trường mà chưa bao giờ mình nghĩ đến trước kia, và nó cũng đang cho mình những trải nghiệm vô cùng thú vị về cuộc sống,...

Và thực tế những điều thú vị đang còn rất nhiều ở phía trước, đang chờ mình đến để đón nhận và khám phá. Vấn đề là mình phải luôn sẵn sàng mở lòng để đón nhận nó mà thôi.

"Một cuộc sống thú vị chỉ có được khi bạn sẵn sàng làm cho nó thú vị"

16 tháng 7 2013

Lựa chọn bây giờ để tương lai không bao giờ phải hối hận

Trong ngày kỉ niệm 15 năm ngày cưới, ông chồng bỗng òa khóc.

Bà vợ thấy vậy liền lại động viên và hỏi han. Nhưng bà vợ càng hỏi thì ông chồng càng khóc to hơn. Gặm hỏi mãi, rồi ông chồng cũng thút thít trả lời.

- Em còn nhớ không? Năm đấy anh hai mươi còn em chỉ mới trăng tròn (15). Trong đêm hôm đấy, khi mình đang mặn nồng thì bố em bắt gặp... Thật là quá đen mà! Lăm lăm khẩu súng trên tay, bố em bắt anh 1 là CƯỚI, 2 là TÙ (bố vợ làm bộ đội).

- Thì cũng nhờ tối hôm đấy mà mình được chung sống với nhau đến bây giờ còn gì nữa. - Bà vợ cười.

Ông chồng khóc to hơn và nói nghẹn ngào:

- Uhm, Nhờ có vậy mà mình đã cưới nhau...

- Vậy tại sao anh lại khóc? - bà vợ hỏi.

- Nếu lúc đấy anh chọn đi tù thì bây giờ anh đã được tự do rồi. 15 năm qua, anh đã như đi tù mà đến giờ vẫn không được tự do!!!!

Kết quả của bạn bây giờ là sự lựa chọn của bạn trong quá khứ.
Hãy có sự lựa chọn tốt nhất cho bản thân mình để sau này bạn sẽ không bao giờ phải hối hận!


24 tháng 5 2013

Nick đến Việt Nam thì biết, nhưng Nick đi khỏi Việt Nam thi sao?


Vâng, ở đối với mỗi người dân Việt Nam, hình ảnh chàng trai này giờ đã khá quen thuộc rồi. Cuộc sống là không giới hạn chắc sẽ là câu được nhắc đến nhiều nhất trong tuần tới và thậm chí là 1 tháng tới. Nhưng vấn đề là sau đó, sau 1 tháng đó và sau đó nữa, liệu còn mấy người sẽ ngưỡng mộ Nick, hay chỉ là 

"À, cái anh Nick không tay không chân ấy hả? Tôi đã từng gặp anh ấy rồi" 
hoặc là 
"A, tôi biết cái anh chàng không tay không chân ấy. Anh ta từng đến Việt Nam rồi"
thậm chí là
"Tưởng ai. Người cụt tay cụt chân ấy từng đến Việt Nam rồi. Tên là íc íc gì ấy"

Rồi sẽ lại là bài ca muôn thủa, cuộc sống cần phải có nghị lực, cuộc sống cần phải biết nhìn về phía trước, hãy nhìn vào tấm gương những người kém may mắn hơn mình nhưng họ đang thành công hơn mình đấy... vân vân và vân vân.

Đấy, vấn đề là bạn có giữ được niềm hi vọng đó trong dòng đời xô bồ này hay không. Hôm nay bạn thấy Nick, bạn biết cuộc sống là không giới hạn. Ngày mai bạn nhận được tin bị đuổi học vì điểm quá thấp. Chợt bạn sẽ nghĩ, thế là mình không có được tấm bằng đại học rồi, đành về quê làm ruộng vậy. Hoặc hôm nay bạn học được cách yêu cuộc sống của mình, ngày mai bạn nhận được tin người yêu muốn chia tay. Và thế là...... cuộc sống của mình sẽ thế nào đây khi không có cô ấy?

Tôi đã may mắn biết Nick sớm hơn rất nhiều người Việt Nam. Đó là vào khoảng gần 4 năm trước, khi biết đến anh, tôi đã tìm kiếm và xem rất nhiều clip về anh trên youtube. Và cũng như rất nhiều bạn trẻ hiện nay, tôi biết rằng cuộc sống là không giới hạn, tôi biết rằng mình có thể làm được nhiều hơn những gì mình hiện có. Và điều quan trọng nhất là tôi học được cách biết ơn những gì tôi đang có.

Sau 4 năm nhìn lại, tôi hạnh phúc, vì mình chưa một lần từ bỏ hi vọng. Mình chưa một lần từ bỏ cuộc sống. Mình chưa một lần hành động ngu xuẩn để có điều gì phải hối hận trong 4 năm qua. Nó phần nào an ủi tôi vì những điều đã làm tôi hối tiếc quãng thời gian trước đó, thời học phổ thông. 

4 năm qua, tôi vẫn luôn yêu cuộc sống và vẫn luôn tự hào vì có một tình yêu đẹp, một tình yêu mà rất nhiều người phải ghen tỵ. Bí quyết của tôi, đơn giản chỉ là tôi không bao giờ quên đi những điều tôi đã được học trong cuộc sống. Như những điều bạn học được từ Nick bây giờ chẳng hạn.


Quan trọng không phải là bạn học được bao nhiêu, 
mà quan trọng là học xong bạn có ứng dụng được nhiều hay không?



23 tháng 5 2013

Dù bạn nghĩ gì bạn cũng đúng (Bài 3)


Nếu bạn chưa đọc 3 phần trên thì hãy dành chút thời gian đọc qua đi nhé. Tôi tin là nó sẽ có ích cho bản thân bạn. Không lòng vòng nữa, tôi sẽ nói luôn vào phần giải pháp - nơi suy nghĩ tích cực hơn.

Phần 4: Giải pháp

Như các bạn đã biết, con người thường hành động theo bản năng, bản năng là những thứ được cài đặt sẵn trong tiềm thức, tiềm thức được cài đặt bởi những sự vật, sự việc tác động vào chúng ta trong quá khứ. Nhưng hầu hết mọi người đều không nhận ra rằng chúng ta đang lớn lên, đang trưởng thành và ngày càng bản lĩnh. Hồi 5 tuổi, bạn bị con chó nhà hàng xóm cắn. Đến bây giờ đã 20 tuổi bạn vẫn sợ chó. Vì sao? Vì bạn không nhận ra rằng bạn đã lớn, đã trưởng thành, đã to hơn con chó đấy gấp nhiều lần. Và bây giờ phải là lúc nó sợ bạn.

Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Tôi nhớ lại một câu chuyện của ông thầy dạy toán cao cấp. Có 3 người đứng ở trên biển, thấy một chiếc tàu của Anh đi qua. Trên tàu có một con bò, cả 3 người đều nhìn thấy nó màu vàng rất đẹp.
Người thứ nhất nhận xét: "Ồ, hóa ra những con bò ở nước Anh có màu vàng."
Người thứ 2 nhận xét: "Ở nước Anh có ít nhất 1 con bò màu vàng."
Người thứ 3 nhận xét: "Chính xác phải là ở nước Anh có ít nhất 1 con bò vàng một nửa"

Phải đến 80% là bạn sẽ nhận xét giống người thứ nhất. Nếu bạn nằm trong số 20% còn lại thì quá tuyệt vời. Bạn là một con người tích cực.Quay trở lại với vấn đề, người Việt Nam có câu "vơ đũa cả nắm" để chỉ những người nằm trong nhóm giống người thứ nhất. Theo bản năng, con người ta sẽ đưa ra đánh giá, nhận xét về một sự vật, sự việc một cách chủ quan. Một lần bạn bị chó cắn và từ đó về sau con chó nào cũng đáng sợ đối với bạn, kể cả những con chó con.!?!?!?

 Con chó là một ví dụ. Có thể bạn nghĩ sợ chó thì cũng có gì là xấu, nó chẳng ảnh hưởng gì đến cái gọi là suy nghĩ tiêu cực cả. Vậy nếu lúc nhỏ bạn suýt bị đuối nước thì sao? Tôi dám chắc kết quả là cả đời bạn sẽ không bao giờ biết bơi. Hay là hồi nhỏ bạn bị xe đụng. Tôi dám chắc là quãng đời còn lại của bạn sẽ chỉ có xe ôm hoặc taxi. Việc này một phần cũng là do lỗi của bố mẹ chúng ta. Nếu bạn xuýt bị đuối nước thì chắc là bố mẹ bạn sẽ chẳng bao giờ cho bạn đi bể bơi hay ao hồ gì nữa. Hoặc là bạn xuýt bị xe đụng, hẳn là bố mẹ bạn sẽ chẳng bao giờ cho bạn tập xe đạp luôn chứ đừng nói đến xe máy.


Đấy. Đấy là quá khứ. Đấy là những gì đã xảy ra trong quá khứ. Đấy là những sự vật sự việc đã xảy ra và đang lưu lại trong đầu bạn. Đấy là lý do mà cho đến bây giờ bạn vẫn chưa làm được những việc mà người khác đã làm được rồi. Có thể bạn sẽ bảo, người ta may mắn vì lúc nhỏ không bị chó cắn (chắc là lớn lên mới bị), hoặc lúc nhỏ không bị xe đụng (chắc lớn lên đi xe máy vù vù mới bị). Nhưng tôi muốn nói rằng, những cái đấy chỉ là bạn bị nhiễm từ môi trường bên ngoài, bản thân của bạn không phải như thế, khả năng của bạn có thể làm được nhiều việc hơn là bạn nghĩ đấy.

Bởi vậy, hãy viết và đọc to câu tuyên bố "Tâm thức của tôi có được là bị nhiễm từ người khác. Từ nay tôi quyết tâm cài đặt lại những bộ phận bị lỗi trong tâm thức. Tôi sẽ luôn tự đặt câu hỏi tại sao tôi lại hành động như vậy. Tôi muốn làm được nhiều điều hơn nữa!". Hãy lặp đi lặp lại hành động này trong 1 tuần, tôi đảm bảo bạn sẽ thấy bản thân mình thật tuyệt vời hơn bao giờ hết. Sau 1 tuần, tôi chắn chắn rằng bạn sẽ hiểu được vì sao có nhiều người tuyệt vời đến vậy.  Bạn sẽ biết được rằng sự tuyệt vời trong mỗi con người họ là sự rèn luyện chứ không phải bản chất. Và điều tuyệt vời hơn tất cả là bạn biết rằng mình cũng có thể trở thành một con người như vậy. 
Tôi làm được và bạn cũng vậy

Vậy hãy bắt đầu từ bây giờ,
Sau mỗi hành động của bạn, bạn hãy dừng lại vài giây và tự hỏi tại sao mình làm vậy?
Sau mỗi hành động của bạn, bạn hãy tự hỏi vài phút trước mình đang nghĩ gì?
Sau mỗi hành động của bạn, bạn hãy tự hỏi nếu mình nghĩ khác đi thì sao nhỉ? Và hãy thử nghĩ ngược lại những gì bạn nghĩ trước đó.

Tôi đã làm được và bạn cũng vậy.
Thân,

Đón đọc 3 phần trước


19 tháng 5 2013

Dù bạn nghĩ gì bạn cũng đúng (Bài 2)

Trong phần trước, tôi đã trình bày cơ sở lý luận và cơ sở thực tiễn của việc suy nghĩ tạo ra kết quả. (Bạn có thể click vào đây để đọc bài trước). Trong bài này tôi xin giới thiệu 2 phần còn lại mà theo tôi là vô cùng quan trọng. Bởi đọc bài trước bạn vẫn chỉ ở mức độ là biết. Nhưng tôi tin bài viết này sẽ giúp bạn có động lực để làm. (tham khảo bài "Biết và Làm").

Phần 3: Thực trạng

Thực sự là trong bản thân mỗi con người thường phản ứng với một sự việc dựa vào bản năng - thứ đã được cài đặt trong tâm thức từ khi chúng ta còn bé.

          Rất nhiều người sợ bóng tối, sợ ma. Họ sẽ không bao giờ giám đứng một mình trong bóng tối. Vậy hãy thử hỏi, họ sợ cái gì? Sợ ma ư? Không phải. Dù có ma thật trên đời thì bóng ma cũng không bao giờ làm gì họ. Điều mà họ sợ chính là suy nghĩ của họ. Bản thân họ sợ những thứ diễn ra trong đầu họ. Họ sợ bởi vì trí tưởng tượng của họ quá phong phú. Một tiếng gió thổi thôi họ cũng nghĩ ra được đủ thứ. Một tiếng chó sủa thôi họ cũng tưởng tượng ra được những câu chuyện rất thú vị...

     
           Và còn vô vàn những suy nghĩ khác đã bóp chết rất nhiều cơ hội của hàng triệu người. Sợ độ cao, sợ đứng trước đám đông, sợ nước, sợ chó, sợ mèo, sợ chuột,... Hãy tưởng tượng bạn là một sinh viên với thành tích học tập xuất sắc. Một ngày nọ, bạn nhận được lời mời phát biểu trước hàng ngàn sinh viên thủ đô. Bạn vui sướng, bạn hãnh diện, bạn tự hào. Nhưng ôi, phát biểu trước hàng ngàn người cơ á? Mình không làm được đâu. Mình ngại lắm. Mình sợ lắm... Và vậy là niềm tự hào của bạn đã bị bóp chết bởi một nỗi sợ vớ vẩn. Từ chối lời mời phát biểu, có thể bạn đã mất đi 1 cơ hội kiếm học bổng du học. Hoặc ít ra là bạn đã mất đi một chút tiền bồi dưỡng của chương trình đấy.

Rồi bạn sẽ tự hỏi "Tôi biết là không nên sợ nhưng không hiểu sao tôi vẫn sợ?". Tôi xin trả lời rằng, nỗi sợ hãi của bạn đã được cài đặt trong tâm thức của bạn rồi. Muốn xóa bỏ những suy nghĩ không tích cực bạn hãy bắt đầu cài đặt lại tâm thức của mình.


Trước khi chuyển sang phần 4, tôi xin định nghĩa từ tâm thức. Tâm thức là nơi ghi nhận và định nghĩa lại những sự vật sự việc đã được chúng ta trải nghiệm trong quá khứ. Nó sẽ quyết định đến những suy nghĩ của chúng ta khi chúng ta trải nghiệm những sự vật, sự việc tương tự. Một người sợ ma vì từ nhỏ đã nghe người lớn dọa dẫm quá nhiều về ma quỷ như không ăn thì ông ba bị sẽ đến bắt đi, không ngủ thì ma sẽ hiện về nói chuyện với,...

Người ta thường nói "con nhà tông không giống lông thì cũng giống cánh". Giống ở đây không hiểu theo nghĩa bề ngoài. Con gái giống bố mẹ là chuyện đương nhiên rồi. Tôi muốn nói đến cuộc sống. Con của một doanh nhân thì sau này sẽ trở thành doanh nhân. Con của một chính trị gia thì sẽ trở thành chính trị gia. Con của một cán bộ nhà nước thì rồi cũng sẽ là một thành viên trong cơ quan nhà nước. Tại sao lại như vậy? Có phải một cậu bé có bố là doanh nhân thành đạt thì cậu cũng có tư chất kinh doanh bẩm sinh không? Câu trả lời là không. Cậu bé đấy sẽ có tư chất kinh doanh khi mà cậu ấy được dạy dỗ bởi bố cậu ấy. Để những suy nghĩ của một doanh nhân sẽ có trong tiềm thức của cậu bé và lớn lên nó sẽ phát huy tác dụng.

Một ông bố sẽ luôn chỉ cho con làm những thứ mà ông ấy có thể làm được. Nhưng một ông bố tuyệt vời là một ông bố sẽ nói rằng con trai mình có thể làm được những việc mà mình không làm được. Nếu bạn có một ông bố tuyệt vời thì xin chúc mừng bạn. Còn nếu không, cũng hãy đừng thất vọng. Bởi tâm thức của bạn hoàn toàn có thể được cài đặt lại ngay từ bây giờ.

Tôi cũng có một ông bố tuyệt vời trong khoản yêu con nhưng không bao giờ là tuyệt vời trong khoản dạy con. Ông luôn bảo tôi tránh xa những thứ mà ông đã từng thất bại, luôn ngăn tôi làm những việc mà ông chưa bao giờ làm được. Đơn giản nhất là một lời khuyên ông khuyên tôi lúc đi ra đại học (bố tôi cũng tên là Khuyên ^^) "Con phải làm thế nào để vài chục năm sau có 1 cái sổ hưu như bố là được?!?!?!"

Nếu suy nghĩ của bạn đang bị giới hạn bởi những lời khuyên của những người đi trước, thì hãy mạnh dạn mở nó ra. Bởi những suy nghĩ đó không phải tự bản thân chúng ta có mà chúng ta bị nhiễm bởi môi trường bên ngoài từ khi chúng ta còn nhỏ. Hãy dũng cảm rũ bỏ nó để bản thân mỗi chúng ta có thể vươn xa hơn.

Ps: Tôi sẽ dành phần 4: giải pháp ở bài sau vì bài này có vẻ quá dài rồi. :)...
Các bạn có thể đón đọc phần 4 tại đây
Thân,

Dù bạn nghĩ gì bạn cũng đúng (Bài 1)

Đúng vậy, suy nghĩ dẫn đến hành độnghành động tạo ra kết quả. Muốn thay đổi kết quả bạn phải thay đổi từ tận gốc rễ của nó. Đó chính là "Suy Nghĩ".

Phần 1: cơ sở lý luận

Là một người Việt Nam, bạn hẳn chịu ảnh hưởng rất nhiều từ chủ nghĩa duy vật. Chủ nghĩa duy vật nói rằng "vật chất quyết định ý thức". Theo chủ nghĩa duy vật thì sự vật hiện tượng xảy ra với chúng ta sẽ hình thành nên suy nghĩ của chúng ta. Cái ghế là dùng để ngồi. Cái bút là dùng để viết. Con dao là dùng để cắt thịt... Dường như những chân lý đấy được hình thành trong tiềm thức của chúng ta từ lúc nào ko ai hay.

Nhưng hãy thử nghĩ khác một lần xem. Cái ghế gỗ dùng để đốt lửa. Cái bút dùng để chọc tiết lợn. Con dao dùng để xúc đất ở vườn... Nếu nghĩ như vậy thì bạn sẽ hành động như thế nào? Đấy chính là chủ nghĩa duy tâm. 

Thực chất chúng ta sử dụng cái ghế để ngồi là vì từ nhỏ chúng ta đã được dạy dỗ như vậy rồi. Thực chất tất cả những suy nghĩ của chúng ta có được bây giờ là do chúng ta đã được cài đặt sẵn trong tiềm thức từ khi còn rất nhỏ. Nếu sớm nhận ra điều này và cài đặt lại tiềm thức chắc chắn cuộc sống của bạn sẽ bước sang một trang mới.

Phần 2: Cơ sở thực tiễn

Có 1 đứa bé tầm 7 tuổi đang đọc truyện tranh. Nếu đối với bạn nó là một đứa bé ngoan và chăm chỉ thì bạn sẽ nói gì? Có phải là "thằng này chăm thật đấy. Suốt ngày cắm đầu vào đọc sách thôi". Còn nếu nó là 1 đứa trẻ hư thì sao? Chắc sẽ là "Sao mày cứ suốt ngày truyện tranh mà không lo học hành gì cả vậy?"... Cùng 1 hành động của 1 đứa trẻ nhưng hành động của mỗi người lại khác nhau.

Một ví dụ khác, một ông anh lớn tuổi hơn bạn đang cố gắng khuyên bạn 1 điều gì đó trong cuộc sống. Nếu bạn coi thường ông ấy, thì những lời ông ấy nói đối với bạn sẽ rất là... vớ vẩn. Ngược lại, nếu bạn coi trọng ông ấy, thì những lời nói đấy sẽ như vàng ngọc đối với bạn. Đấy, cùng là 1 lời nói nhưng sao cách hành xử lại khác nhau.

Đơn giản chi là cách mỗi chúng ta đang nghĩ gì mà thôi. 

Vậy còn bạn, bạn nghĩ gì về tương lai của bản thân mình sau này? Sẽ là một doanh nhân thành đạt? Sẽ là một chính trị gia? Một ngôi sao bóng đá hay chỉ đơn giản là một cán bộ công nhân viên chức bình thường. Dù bạn có đang nghĩ gì đi chăng nữa thì đó cũng chính là tương lai của bạn đấy. Và những suy nghĩ của bạn sẽ không bao giờ là sai cả. Bạn sẽ thấy nó sẽ hiện ra trong những hành động của bạn, hiện ra trong kết quả của bạn. 

Tất cả mọi người đều có quyền suy nghĩ nhưng hãy tích cực hóa những suy nghĩ của mình để có được những kết quả mà nhiều người phải ngưỡng mộ.

"Dù bạn nghĩ gì bạn cũng đúng"



16 tháng 5 2013

Em gái tôi - nạn nhân của một lối mòn suy nghĩ

Tội nghiệp em gái tôi - đứa em con của cậu tôi. Năm nay nó thi vào lớp 10 và thời điểm này tất nhiên là nó đang ôn thi. Ôn thi thì đúng là tội nghiệp rồi. Ai cũng đã từng trải qua và ai cũng hiểu. Nhưng điều tội nghiệp tôi muốn nói không phải là việc em nó đang ôn thi, mà là việc gia đình đang lên kế hoạch cho cuộc đời nó - một kế hoạch mà không có sự đóng góp ý kiến từ nó.

Nó học dốt, học dốt lắm... Tôi cũng đã từng nghĩ vậy.
Nó không làm được cái gì đâu và cũng chả biết cái gì cả... Tôi cũng đã từng nghĩ vậy.

Nhưng như tôi đã nói trong một bài viết trước, mỗi con người sinh ra là khác nhau, tạo hóa cho họ những điều đặc biệt với tất cả phần còn lại của thế giới. (có thể xem bài viết đấy tại đây). Khi tiếp xúc và dạy dỗ nó một thời gian, tôi mới nhận ra rằng trước kia tôi đã lầm. Tôi vốn là một đứa trẻ thông minh (theo như mọi người nhận định) nhưng tôi không thể có trí nhớ tốt bằng em nó. Tôi vẫn thấy mình khá tài giỏi trong một vài lĩnh vực, nhưng tôi vẫn phải phục nó vì khả năng quan sát của nó. Những nhận xét của em nó khiến tôi bất ngờ. Có thể đối với người khác thì những điều đó là bình thường, nhưng đối với em tôi thì đó là một điều bất ngờ đối với tôi bởi từ trước đến nay tôi bị ảm ảnh bởi những lời nói của mọi người về sự kém cỏi của em trong tất cả mọi việc. Tôi thấy mình đã sai và mọi người cũng thế.
Người lớn không được quyền mất niềm tin vào một đứa trẻ

Cậu tôi bảo, nó học xong cấp 3 sẽ xin cho nó đi học thêm cái trung cấp cao đẳng gì đấy cũng được, rồi xin cho nó làm một công việc văn thư lưu trữ gì đấy. (!?!?!?) Tôi không nói nghề văn thư lưu trữ là không hay, nhưng tôi có thể hiểu cái suy nghĩ đấy là "em nó học dốt lắm, chẳng làm được cái gì đâu". Ôi em tôi, cuộc đời của nó đã đặt dấu chấm hết từ trong suy nghĩ của bố mẹ nó. 

Điều đáng buồn hơn nữa, những người thân xung quanh nó luôn nói chuyện với nó với một giọng coi thường. Tôi vẫn cảm nhận được tình yêu của họ dành cho em, nhưng tôi không thể chịu được khi họ khinh thường tất cả việc làm của nó. Điều này vô tình đã dập tắt đi ước mơ của nó. Rồi sau này, khi không có mọi người ở bên cạnh, những suy nghĩ rằng mình ngu dốt, mình kém cỏi sẽ phát huy tác dụng. Liệu lúc đấy em nó có thể làm được gì?

Tôi đã thử, đã thử nói chuyện với cậu tôi. Nhưng thật khó, bởi tôi cũng chỉ là sản phẩm của họ như em mà thôi. Tôi chỉ biết động viên em và luôn tin tưởng nó sẽ làm được. Tôi hạnh phúc khi em đã chuyển từ việc nói "không làm được" thành nói "chưa làm được". Và tôi tin rồi sẽ có ngày cậu tôi nhận ra rằng ông đã sai. 

*** Tôi muốn nuôi những suy nghĩ như thế này trong tôi để sau này tôi không đi vào lối mòn của người đi trước mà làm khổ con tôi như nó đã từng hành hạ tôi...

08 tháng 5 2013

Tôi đang làm gì?

Cuộc sống là một điều kì diệu mà thượng đế đã ban tặng cho mỗi chúng ta. Chúng ta xuất hiện trên cõi đời và mang theo một sứ mệnh. Sứ mệnh đó có thể là do bản thân mình đặt ra, cũng có thể là do gia đình kì vọng. Dù là gì đi chăng nữa thì thực hiện nó cũng là một điều vinh quang và ý nghĩa trong cuộc đời mỗi con người.

Tôi cũng có sứ mệnh của riêng mình, không chỉ một mà là hai. Một là của riêng tôi. Một là sự kì vọng của bố mẹ. Và tôi hiểu rằng sự cố gắng của mình không bao giờ là đủ với trọng trách đang đặt lên 2 vai. Tôi tin và tôi biết chắc nó sẽ hoàn thành, nó sẽ đạt được như mong ước của bố mẹ tôi. Nhưng vấn đề là bao lâu? 10 năm? 20 năm? Bố mẹ tôi còn có cơ hội nhìn thấy tôi hoàn thành nó, hoàn thành ý nghĩa cuộc sống của tôi.

Tôi đang làm gì? Đang nghĩ gì? Tại sao tôi phải làm những điều mà tôi không thích? Tại sao cuộc sống lại có những điều khó chịu đến vậy?
 - Rất đơn giản, điều gì xảy ra với bạn tức là nó nên xảy ra với bạn và bạn nên giải quyết nó.

"Xin chúa đừng dời những ngọn núi đi mà hãy cho con sức mạnh để leo qua nó!" - Kinh Thánh

15 tháng 4 2013

"Biết" và "Làm"

Bình là Linh là đôi bạn thân từ hồi còn đi học. Bình vốn thông minh, lanh lợi nên luôn có những phát kiến sáng suốt trong tất cả mọi việc từ nhỏ đến lớn và luôn được mọi người ghi nhận. Trong khi đó, Linh được ghi nhận là một con người chân tay hơn là một con người đầu óc như Bình. Bởi vậy, Bình luôn được mọi người đánh giá cao hơn Linh trong tất cả mọi việc. Bình biết vậy và Linh cũng biết vậy. Nhưng hai người vẫn luôn là bạn tốt của nhau.

Thời còn đi học, cùng 1 bài toán, Bình luôn là người đề xuất ra cách giải hay. Còn Linh luôn là người tiếp thu và ghi chép. Bình không bao giờ chép lại những bài mình đã làm được. Linh hỏi Bình,
 - Sao cậu không ghi lời giải vào? Nhỡ hôm sau quên thì sao?
- Giải ra đến đấy rồi, chẳng lẽ phải viết chi tiết ra mới gọi là giải sao? - Bình trả lời - Vả lại, bài này là bài tớ giải được rồi thì tớ ghi làm gì nữa. Cậu không giải được thì cậu mới phải ghi vào cho nhớ.
Linh cười như vỡ lẽ ra rằng "Đúng rồi, mình không giải được nên mình phải chép cho nhớ cách giải".

Sau khi cả 2 đã trưởng thành, Bình vẫn luôn tỏ ra thông minh hơn người, cậu ấy luôn tỏ ra hiểu biết ở rất nhiều lĩnh vực và thường đưa ra những lời khuyên rất hữu ích cho những người xung quanh. Tất nhiên, Linh luôn là người nhận được nhiều lời khuyên từ Bình nhất. Và một điều khác hẳn với Bình đó là Linh luôn thực hiện theo những chỉ dẫn của Bình trong cuộc sống cũng như trong công việc kinh doanh, còn Bình thì không. Bình luôn biết mình phải làm gì, phải làm như thế nào, nhưng cậu ấy không hành động. Bởi có lẽ, những việc nhỏ quá cậu ấy đã biết cách làm, còn những việc lớn quá thì... cậu ấy không làm được.

Tương lai sau đó ... (hãy để trí tưởng tượng của các bạn được bay bổng)
*Tên nhân vật đã được thay đổi*

----------------------

Bạn có tự tin để nói rằng, mình đã từng đọc hết 1 cuốn sách? Chắc là có. Nhưng bạn hãy hiểu sâu hơn từ "đọc" mà tôi muốn nói. "Đọc" không chỉ là thấu hiểu hết từng trang sách, mà hãy hành động theo những gì mình đã thu nhận được. Nếu bạn biết, bạn biết, cái gì bạn cũng biết, thì có thể hiểu là bạn không biết gì vì bạn chưa bao giờ hành động.

Đã bao giờ bạn xem xong 1 đoạn clip (ví dụ clip này chẳng hạn https://www.youtube.com/watch?v=lPBozeVtli4), bạn hừng hực khí thế thay đổi cuộc đời. Nhưng khi bước ra khỏi phòng, thậm chí là nhấc mông khỏi ghế, clip đấy sẽ chỉ còn là "tôi cũng biết như vậy".

----------------------

Tối nay, tôi đã nghiêm túc ngồi đọc một bản thông báo tuyển dụng, nghiêm túc ngồi sửa lại CV mà tôi đã viết sẵn từ trước, nghiêm túc viết 1 là đơn xin việc. Sau khi làm xong tôi mới nhận ra rằng, trước đây, tôi chưa bao giờ nghiêm túc với việc tìm 1 công việc. Trước đây, tôi đọc tất cả các thông báo tuyển dụng, tôi chỉ quan tâm đến lĩnh vực và lương, chỉ cần phù hợp là tôi lấy ngay địa chỉ email để nộp hồ sơ. Gọi là hồ sơ cho hoành tráng nhưng cũng chỉ có mỗi cái CV và 1 cái ảnh cá nhân mà gửi cho chỗ nào cũng như chỗ nào.
Kết quả là cũng có vài chỗ gọi đến phỏng vấn, nhưng phỏng vấn xong tôi cũng thấy ra mình ngớ ngẩn vì chả biết tí gì về nơi tôi xin việc thì làm sao mà tôi xin được việc. Làm sao mà người ta có thể quan tâm đến mình khi mình không quan tâm đến người ta.

Tôi biết, để được chọn, tôi phải có hồ sơ đầy đủ, đơn xin việc rõ ràng, trang phục lúc phỏng vấn phải nghiêm chỉnh và có 1 lượng kiến thức nhất định về nơi tôi phỏng vấn. Nhưng tôi đã không làm. Tại sao ư? Vì đơn giản nó đã trở thành thói quen của tôi, "LƯỜI".

Nếu nhận thức được điều này sớm hơn thì có lẽ tôi đã không cần phải chờ đến lúc ra trường để đạt được thành công. 
Nhưng không có gì là quá muộn,...

14 tháng 4 2013

"Khởi động" - sáng chủ nhật

Một ngày sáng chủ nhật,...

Với công việc đầu tiên sau khi thức dậy là đánh răng, rửa mặt, uốn éo vài cái gọi là thể dục buổi sáng, rồi thì chậu quần áo chất đống từ hôm qua, một tí bánh rán cho bữa sáng,... Tất cả đều lần lượt được giải quyết để bắt đầu 1 việc mà ngày nào cũng vậy, bất kể chủ nhật hay ngày thường, đó là bật máy tính lên và xem thế giới ngày hôm qua có gì thay đổi không?

Tình cờ phát hiện ra 1 cái blog, của 1 thằng bạn. Thật thú vị! Đó là 1 thằng bạn thân từ hồi cấp 3, một con người năng động, tuyệt vời với những ước mơ không hề bé nhỏ. Vào blog của nó và đọc ngấu nghiến. Xưa nay đã biết nó như thế nào, nhưng đọc blog của nó mới thấy là con người nó không hề bé nhỏ. Mình cũng có blog, cũng muốn viết lách một vài điều gì đó. Nhưng mình chưa thực sự bắt tay vào làm một cách nghiêm túc như nó. Mình muốn viết lên những suy nghĩ của mình, lưu lại những trải nghiệm, chia sẻ những ý tưởng ngay trên blog của mình. Nhưng tất cả chỉ là ước muốn, còn bạn mình đã bắt tay vào làm từ lâu rồi. 

Thế mới thấy mình thật nhỏ bé. 
Thế mới thấy mình thật chậm chạp.
Thế mới thấy độ ì của mình cũng cao.

Vẫn luôn nhớ câu: "Hành động chiến thắng không hành động", nhưng thực hiện thật không phải dễ. 

Sáng hôm nay, đã cho mình động lực để hành động.
Sáng hôm nay, đã cho mình quyết tâm để hành động.
Sáng hôm nay, đã cho mình thấy mình cần phải hành động.

Tất cả không nên dừng lại ở suy nghĩ!


Đây là blog của bạn tôi. Hãy click nếu bạn là người có ước mơ lớn như cậu ấy: http://huunam148.wordpress.com/

04 tháng 4 2013

Một ngày vất vả với những người bạn thân yêu


Trong chút nắng, chút gió giao mùa của tháng 3, những chàng trai – cô gái QH-2009-E KTCT vừa thực hiện xong bộ ảnh kỷ yếu đẹp long lanh lưu lại những kỉ niệm đáng nhớ nhất của thời sinh viên.

              Kỳ học cuối cùng sắp kết thúc, những ngày tháng cuối cùng của đời sinh viên đang dần trôi qua thật nhanh. Mới đó mà đã 4 năm đại học. Mới ngày nào còn chập chững, ngơ ngác cầm trên tay bộ hồ sơ đi nhập trường, thì nay họ đã trở thành anh cả, cánh chim đầu đàn của các thế hệ sau.

              Rồi mai đây, mỗi người một phương, biết khi nào mới có dịp đoàn tụ? Những kỉ niệm vui buồn bên nhau dưới ngôi nhà chung Kinh tế Chính trị là những phút giây vô cùng quý giá mà tất cả sinh viên K54 đều muốn lưu giữ lại. Những nụ cười hạnh phúc, những cái nắm tay, những cái ôm thật chặt, tất cả đều được lưu lại trong bộ ảnh kỷ yếu này.

Má hồng, môi xinh, tà áo dài tha thướt, những nữ sinh QH-2009-E KTCT vô cùng duyên dáng trong những bức ảnh lưu lại thời khắc tươi đẹp dưới mái trường.

Tà áo dài thướt tha, rực rỡ khắp sân trường khiến bất kỳ ai cũng phải xao xuyến.

Mái trường cũng là nơi lưu dấu những tình bạn thật đẹp.


              Chẳng bao lâu nữa, mỗi người sẽ chọn cho mình một cuộc sống riêng, nhưng những kỷ niệm đẹp đẽ này sẽ là hành trang quý giá đi theo họ suốt cuộc đời. Xin mượn lời của cô tân cử nhân Bùi Thu Thảo thay cho lời kết: “Yêu thương đôi khi không phải nói lên thành lời hay biểu đạt bằng câu chữ... Những ngày tháng ấy đã, đang và sẽ là động lực để chúng tôi cùng viết tiếp những dòng hạnh phúc của cuộc đời. Hãy luôn mỉm cười như vậy nhé, và cho tôi tạm đặt tên cho những kỷ niệm này là yêu thương...”