Bình là Linh là đôi bạn thân từ hồi còn đi học. Bình vốn thông minh, lanh lợi nên luôn có những phát kiến sáng suốt trong tất cả mọi việc từ nhỏ đến lớn và luôn được mọi người ghi nhận. Trong khi đó, Linh được ghi nhận là một con người chân tay hơn là một con người đầu óc như Bình. Bởi vậy, Bình luôn được mọi người đánh giá cao hơn Linh trong tất cả mọi việc. Bình biết vậy và Linh cũng biết vậy. Nhưng hai người vẫn luôn là bạn tốt của nhau.
Thời còn đi học, cùng 1 bài toán, Bình luôn là người đề xuất ra cách giải hay. Còn Linh luôn là người tiếp thu và ghi chép. Bình không bao giờ chép lại những bài mình đã làm được. Linh hỏi Bình,
- Sao cậu không ghi lời giải vào? Nhỡ hôm sau quên thì sao?
- Giải ra đến đấy rồi, chẳng lẽ phải viết chi tiết ra mới gọi là giải sao? - Bình trả lời - Vả lại, bài này là bài tớ giải được rồi thì tớ ghi làm gì nữa. Cậu không giải được thì cậu mới phải ghi vào cho nhớ.
Linh cười như vỡ lẽ ra rằng "Đúng rồi, mình không giải được nên mình phải chép cho nhớ cách giải".
Sau khi cả 2 đã trưởng thành, Bình vẫn luôn tỏ ra thông minh hơn người, cậu ấy luôn tỏ ra hiểu biết ở rất nhiều lĩnh vực và thường đưa ra những lời khuyên rất hữu ích cho những người xung quanh. Tất nhiên, Linh luôn là người nhận được nhiều lời khuyên từ Bình nhất. Và một điều khác hẳn với Bình đó là Linh luôn thực hiện theo những chỉ dẫn của Bình trong cuộc sống cũng như trong công việc kinh doanh, còn Bình thì không. Bình luôn biết mình phải làm gì, phải làm như thế nào, nhưng cậu ấy không hành động. Bởi có lẽ, những việc nhỏ quá cậu ấy đã biết cách làm, còn những việc lớn quá thì... cậu ấy không làm được.
Tương lai sau đó ... (hãy để trí tưởng tượng của các bạn được bay bổng)
*Tên nhân vật đã được thay đổi*
----------------------
Bạn có tự tin để nói rằng, mình đã từng đọc hết 1 cuốn sách? Chắc là có. Nhưng bạn hãy hiểu sâu hơn từ "đọc" mà tôi muốn nói. "Đọc" không chỉ là thấu hiểu hết từng trang sách, mà hãy hành động theo những gì mình đã thu nhận được. Nếu bạn biết, bạn biết, cái gì bạn cũng biết, thì có thể hiểu là bạn không biết gì vì bạn chưa bao giờ hành động.
Đã bao giờ bạn xem xong 1 đoạn clip (ví dụ clip này chẳng hạn
https://www.youtube.com/watch?v=lPBozeVtli4), bạn hừng hực khí thế thay đổi cuộc đời. Nhưng khi bước ra khỏi phòng, thậm chí là nhấc mông khỏi ghế, clip đấy sẽ chỉ còn là "tôi cũng biết như vậy".
----------------------
Tối nay, tôi đã nghiêm túc ngồi đọc một bản thông báo tuyển dụng, nghiêm túc ngồi sửa lại CV mà tôi đã viết sẵn từ trước, nghiêm túc viết 1 là đơn xin việc. Sau khi làm xong tôi mới nhận ra rằng, trước đây, tôi chưa bao giờ nghiêm túc với việc tìm 1 công việc. Trước đây, tôi đọc tất cả các thông báo tuyển dụng, tôi chỉ quan tâm đến lĩnh vực và lương, chỉ cần phù hợp là tôi lấy ngay địa chỉ email để nộp hồ sơ. Gọi là hồ sơ cho hoành tráng nhưng cũng chỉ có mỗi cái CV và 1 cái ảnh cá nhân mà gửi cho chỗ nào cũng như chỗ nào.
Kết quả là cũng có vài chỗ gọi đến phỏng vấn, nhưng phỏng vấn xong tôi cũng thấy ra mình ngớ ngẩn vì chả biết tí gì về nơi tôi xin việc thì làm sao mà tôi xin được việc. Làm sao mà người ta có thể quan tâm đến mình khi mình không quan tâm đến người ta.
Tôi biết, để được chọn, tôi phải có hồ sơ đầy đủ, đơn xin việc rõ ràng, trang phục lúc phỏng vấn phải nghiêm chỉnh và có 1 lượng kiến thức nhất định về nơi tôi phỏng vấn. Nhưng tôi đã không làm. Tại sao ư? Vì đơn giản nó đã trở thành thói quen của tôi, "LƯỜI".
Nếu nhận thức được điều này sớm hơn thì có lẽ tôi đã không cần phải chờ đến lúc ra trường để đạt được thành công.
Nhưng không có gì là quá muộn,...