20 tháng 5 2013

Kí ức một ngày phỏng vấn tình nguyện

Hình ảnh mang tính chất minh họa cho ngày hôm nay
(đây là hình ảnh năm ngoái)
Hôm nay, chắc là ngày cuối cùng mình được sống trong vai trò là một người quan trọng của hoạt động tình nguyện. Lần thứ 3 trong quãng đời sinh viên được ngồi phỏng vấn, nói chuyện, tiếp xúc với "thanh niên", tôi chợt nhận ra rằng mình đã già, đã không còn cơ hội để sống lại cái cảm giác đấy 1 lần nữa, "cảm giác của một thanh niên luôn tự nguyện làm tình".

Nếu có một điều ước ngay lúc này, tôi sẽ ước rằng đội năm nay có thêm thật nhiều kinh phí nữa để Phúc sẽ không phải loại một ai cả. 3 năm ngồi trên ghế phỏng vấn, tôi đã chứng kiến rất nhiều bạn phỏng vấn 2 năm liên tiếp, rất  nhiều bạn hủy bỏ mọi kế hoạch cá nhân chỉ để được một lần tham gia vào hoạt động tình nguyện nơi xa xôi ấy. Thật tuyệt vời! Chỉ có sức trẻ, tình yêu cuộc sống, mới đủ sức mạnh để các bạn có nhiều nghị lực đến vậy. Tôi thấy thật sự hạnh phúc khi được nói chuyện với các bạn và thấy thật sự nghen tị với những cơ hội mà các bạn đang có trong tay. Tất cả các bạn đều xứng đáng!

Nếu bạn là một trong số những người may mắn được chọn. Thì hãy tin tưởng rằng, đấy là năng lực thực sự chứ không phải là may mắn ngẫu nhiên. Kết quả đó cho thấy rằng sự thể hiện của bạn rất tốt và chúng tôi đánh giá cao khả năng của bạn. Chúng tôi tin tưởng rằng bạn  phù hợp với công việc của chúng tôi. Còn nếu bạn kém may mắn hơn thì cũng đừng thất vọng. Bạn vẫn là một con người tài năng, vẫn có một tuổi trẻ nhiệt huyết. Chỉ là nó không phù hợp với đặc thù công việc mà chúng tôi đề ra năm nay mà thôi. Hãy cố gắng lên nhé, và đừng để trái tim bạn ngừng cháy!

Hình ảnh mang tính chất minh họa cho ngày hôm nay
(đây là ảnh 2 năm trước)

Cuối cùng, tôi muốn gửi lời xin lỗi đến một số bạn đã tròn xoe mắt ngơ ngác khi nhận được câu hỏi của tôi. Và có thể bạn cũng sẽ hỏi lại trong đầu là "liên quan đéo gì?". Chắc các bạn còn băn khoăn bởi tại sao lại có những câu hỏi ngớ ngẩn hay những yêu cầu khiếm nhã đến như vậy. Tôi cũng muốn trả lời cho các bạn rõ rằng:
Thứ nhất, về nội dung câu hỏi. Các bạn thường trả lời là biết, biết và biết. Nhưng chúng tôi muốn biết rằng các bạn biết đến đâu. Nếu sự hiểu biết của các bạn không đến nơi đến chốn sẽ dẫn tới những hậu quả rất khó lường.
Thứ nhì, về phong cách trả lời câu hỏi. Có thể đó là những câu hỏi tế nhị, có thể đó là những điều chúng tôi đã biết rồi. Nhưng dựa vào phong cách trả lời câu hỏi của các bạn chúng tôi cũng biết được là bạn có phù hợp với môi trường tình nguyện hay không? Từ đó chọn được những người phù hợp nhất.

Nếu bạn còn thấy ấm ức, hãy viết confession cho tôi tại đây để giải bày nhé! :)

Thân,

19 tháng 5 2013

Dù bạn nghĩ gì bạn cũng đúng (Bài 2)

Trong phần trước, tôi đã trình bày cơ sở lý luận và cơ sở thực tiễn của việc suy nghĩ tạo ra kết quả. (Bạn có thể click vào đây để đọc bài trước). Trong bài này tôi xin giới thiệu 2 phần còn lại mà theo tôi là vô cùng quan trọng. Bởi đọc bài trước bạn vẫn chỉ ở mức độ là biết. Nhưng tôi tin bài viết này sẽ giúp bạn có động lực để làm. (tham khảo bài "Biết và Làm").

Phần 3: Thực trạng

Thực sự là trong bản thân mỗi con người thường phản ứng với một sự việc dựa vào bản năng - thứ đã được cài đặt trong tâm thức từ khi chúng ta còn bé.

          Rất nhiều người sợ bóng tối, sợ ma. Họ sẽ không bao giờ giám đứng một mình trong bóng tối. Vậy hãy thử hỏi, họ sợ cái gì? Sợ ma ư? Không phải. Dù có ma thật trên đời thì bóng ma cũng không bao giờ làm gì họ. Điều mà họ sợ chính là suy nghĩ của họ. Bản thân họ sợ những thứ diễn ra trong đầu họ. Họ sợ bởi vì trí tưởng tượng của họ quá phong phú. Một tiếng gió thổi thôi họ cũng nghĩ ra được đủ thứ. Một tiếng chó sủa thôi họ cũng tưởng tượng ra được những câu chuyện rất thú vị...

     
           Và còn vô vàn những suy nghĩ khác đã bóp chết rất nhiều cơ hội của hàng triệu người. Sợ độ cao, sợ đứng trước đám đông, sợ nước, sợ chó, sợ mèo, sợ chuột,... Hãy tưởng tượng bạn là một sinh viên với thành tích học tập xuất sắc. Một ngày nọ, bạn nhận được lời mời phát biểu trước hàng ngàn sinh viên thủ đô. Bạn vui sướng, bạn hãnh diện, bạn tự hào. Nhưng ôi, phát biểu trước hàng ngàn người cơ á? Mình không làm được đâu. Mình ngại lắm. Mình sợ lắm... Và vậy là niềm tự hào của bạn đã bị bóp chết bởi một nỗi sợ vớ vẩn. Từ chối lời mời phát biểu, có thể bạn đã mất đi 1 cơ hội kiếm học bổng du học. Hoặc ít ra là bạn đã mất đi một chút tiền bồi dưỡng của chương trình đấy.

Rồi bạn sẽ tự hỏi "Tôi biết là không nên sợ nhưng không hiểu sao tôi vẫn sợ?". Tôi xin trả lời rằng, nỗi sợ hãi của bạn đã được cài đặt trong tâm thức của bạn rồi. Muốn xóa bỏ những suy nghĩ không tích cực bạn hãy bắt đầu cài đặt lại tâm thức của mình.


Trước khi chuyển sang phần 4, tôi xin định nghĩa từ tâm thức. Tâm thức là nơi ghi nhận và định nghĩa lại những sự vật sự việc đã được chúng ta trải nghiệm trong quá khứ. Nó sẽ quyết định đến những suy nghĩ của chúng ta khi chúng ta trải nghiệm những sự vật, sự việc tương tự. Một người sợ ma vì từ nhỏ đã nghe người lớn dọa dẫm quá nhiều về ma quỷ như không ăn thì ông ba bị sẽ đến bắt đi, không ngủ thì ma sẽ hiện về nói chuyện với,...

Người ta thường nói "con nhà tông không giống lông thì cũng giống cánh". Giống ở đây không hiểu theo nghĩa bề ngoài. Con gái giống bố mẹ là chuyện đương nhiên rồi. Tôi muốn nói đến cuộc sống. Con của một doanh nhân thì sau này sẽ trở thành doanh nhân. Con của một chính trị gia thì sẽ trở thành chính trị gia. Con của một cán bộ nhà nước thì rồi cũng sẽ là một thành viên trong cơ quan nhà nước. Tại sao lại như vậy? Có phải một cậu bé có bố là doanh nhân thành đạt thì cậu cũng có tư chất kinh doanh bẩm sinh không? Câu trả lời là không. Cậu bé đấy sẽ có tư chất kinh doanh khi mà cậu ấy được dạy dỗ bởi bố cậu ấy. Để những suy nghĩ của một doanh nhân sẽ có trong tiềm thức của cậu bé và lớn lên nó sẽ phát huy tác dụng.

Một ông bố sẽ luôn chỉ cho con làm những thứ mà ông ấy có thể làm được. Nhưng một ông bố tuyệt vời là một ông bố sẽ nói rằng con trai mình có thể làm được những việc mà mình không làm được. Nếu bạn có một ông bố tuyệt vời thì xin chúc mừng bạn. Còn nếu không, cũng hãy đừng thất vọng. Bởi tâm thức của bạn hoàn toàn có thể được cài đặt lại ngay từ bây giờ.

Tôi cũng có một ông bố tuyệt vời trong khoản yêu con nhưng không bao giờ là tuyệt vời trong khoản dạy con. Ông luôn bảo tôi tránh xa những thứ mà ông đã từng thất bại, luôn ngăn tôi làm những việc mà ông chưa bao giờ làm được. Đơn giản nhất là một lời khuyên ông khuyên tôi lúc đi ra đại học (bố tôi cũng tên là Khuyên ^^) "Con phải làm thế nào để vài chục năm sau có 1 cái sổ hưu như bố là được?!?!?!"

Nếu suy nghĩ của bạn đang bị giới hạn bởi những lời khuyên của những người đi trước, thì hãy mạnh dạn mở nó ra. Bởi những suy nghĩ đó không phải tự bản thân chúng ta có mà chúng ta bị nhiễm bởi môi trường bên ngoài từ khi chúng ta còn nhỏ. Hãy dũng cảm rũ bỏ nó để bản thân mỗi chúng ta có thể vươn xa hơn.

Ps: Tôi sẽ dành phần 4: giải pháp ở bài sau vì bài này có vẻ quá dài rồi. :)...
Các bạn có thể đón đọc phần 4 tại đây
Thân,

Dù bạn nghĩ gì bạn cũng đúng (Bài 1)

Đúng vậy, suy nghĩ dẫn đến hành độnghành động tạo ra kết quả. Muốn thay đổi kết quả bạn phải thay đổi từ tận gốc rễ của nó. Đó chính là "Suy Nghĩ".

Phần 1: cơ sở lý luận

Là một người Việt Nam, bạn hẳn chịu ảnh hưởng rất nhiều từ chủ nghĩa duy vật. Chủ nghĩa duy vật nói rằng "vật chất quyết định ý thức". Theo chủ nghĩa duy vật thì sự vật hiện tượng xảy ra với chúng ta sẽ hình thành nên suy nghĩ của chúng ta. Cái ghế là dùng để ngồi. Cái bút là dùng để viết. Con dao là dùng để cắt thịt... Dường như những chân lý đấy được hình thành trong tiềm thức của chúng ta từ lúc nào ko ai hay.

Nhưng hãy thử nghĩ khác một lần xem. Cái ghế gỗ dùng để đốt lửa. Cái bút dùng để chọc tiết lợn. Con dao dùng để xúc đất ở vườn... Nếu nghĩ như vậy thì bạn sẽ hành động như thế nào? Đấy chính là chủ nghĩa duy tâm. 

Thực chất chúng ta sử dụng cái ghế để ngồi là vì từ nhỏ chúng ta đã được dạy dỗ như vậy rồi. Thực chất tất cả những suy nghĩ của chúng ta có được bây giờ là do chúng ta đã được cài đặt sẵn trong tiềm thức từ khi còn rất nhỏ. Nếu sớm nhận ra điều này và cài đặt lại tiềm thức chắc chắn cuộc sống của bạn sẽ bước sang một trang mới.

Phần 2: Cơ sở thực tiễn

Có 1 đứa bé tầm 7 tuổi đang đọc truyện tranh. Nếu đối với bạn nó là một đứa bé ngoan và chăm chỉ thì bạn sẽ nói gì? Có phải là "thằng này chăm thật đấy. Suốt ngày cắm đầu vào đọc sách thôi". Còn nếu nó là 1 đứa trẻ hư thì sao? Chắc sẽ là "Sao mày cứ suốt ngày truyện tranh mà không lo học hành gì cả vậy?"... Cùng 1 hành động của 1 đứa trẻ nhưng hành động của mỗi người lại khác nhau.

Một ví dụ khác, một ông anh lớn tuổi hơn bạn đang cố gắng khuyên bạn 1 điều gì đó trong cuộc sống. Nếu bạn coi thường ông ấy, thì những lời ông ấy nói đối với bạn sẽ rất là... vớ vẩn. Ngược lại, nếu bạn coi trọng ông ấy, thì những lời nói đấy sẽ như vàng ngọc đối với bạn. Đấy, cùng là 1 lời nói nhưng sao cách hành xử lại khác nhau.

Đơn giản chi là cách mỗi chúng ta đang nghĩ gì mà thôi. 

Vậy còn bạn, bạn nghĩ gì về tương lai của bản thân mình sau này? Sẽ là một doanh nhân thành đạt? Sẽ là một chính trị gia? Một ngôi sao bóng đá hay chỉ đơn giản là một cán bộ công nhân viên chức bình thường. Dù bạn có đang nghĩ gì đi chăng nữa thì đó cũng chính là tương lai của bạn đấy. Và những suy nghĩ của bạn sẽ không bao giờ là sai cả. Bạn sẽ thấy nó sẽ hiện ra trong những hành động của bạn, hiện ra trong kết quả của bạn. 

Tất cả mọi người đều có quyền suy nghĩ nhưng hãy tích cực hóa những suy nghĩ của mình để có được những kết quả mà nhiều người phải ngưỡng mộ.

"Dù bạn nghĩ gì bạn cũng đúng"



17 tháng 5 2013

Nhận biết xu hướng của người dùng internet hiện nay...

Gần đây, chúng ta chứng kiến sự nổi lên của trang haivl.com như một hiện tượng. Theo chỉ số của Alexa thì nó đứng thứ 16 về số lượng người truy cập ở Việt Nam. Một con số rất ấn tượng mà rất nhiều website mong muốn đạt được. Nó vượt qua rất nhiều website uy tín, chất lượng như báo Vietnamnet, tinhte, vn-zoom,... để được đứng trong top với những nội dung có thể nói là... vớ vẩn. 

Cũng tương tự như vậy, sự tăng like nhanh chóng của một vài page facebook như Góc giải trí, Góc thư giãn,... cũng là một điều khiến những ai tinh ý đều phải băn khoăn. Bởi những nội dung khiến người like thích thú lại quá nhảm nhí và thậm chí là tục tĩu.

Đồng ý là những website hay những page trên chỉ được xây dựng nên với mục đích giải trí, thư giãn và mang lại tiếng cười cho mọi người. Nhìn vào tốc độ phát triển nhanh chóng mặt của nó tôi đặt câu hỏi. "Phải chăng xã hội bây giờ quá thiếu đi những tiếng cười?"

Bản thân tôi đôi lúc cũng thấy hứng thú với những nội dung đó. Đặt biệt là với một thằng con trai thì những nội dung tục tĩu đôi khi lại là thú vị. Tôi chỉ choáng khi xem lượng like với cmt cho mỗi nội dung. Đến hàng triệu lượt! Một con số kinh khủng!!!

Hiện tượng này có phải là sự thèm khát của xã hội mạng, thứ lâu nay người dùng internet vẫn tìm kiếm. Phải chăng chỉ có internet mới mang lại cho chúng ta tiếng cười?

Và rất nhiều băn khoăn về sự nổi lên của hiện tượng này cũng như xu hướng của giới trẻ trong mục đích sử dụng internet. Nhưng tôi cũng không phải chuyên gia nên cũng chẳng giám nhận định gì nhiều. Chỉ nêu ra những thứ mà mình chiêm nghiệm được thôi.

Ps: thành công của những trang web hay những page trên là điều đáng để tôi ngưỡng mộ. Và chính vì ngưỡng mộ nên tôi mới đặt ra những vấn đề trên và tự hỏi "Mình ngưỡng mộ cái gì?"

16 tháng 5 2013

Em gái tôi - nạn nhân của một lối mòn suy nghĩ

Tội nghiệp em gái tôi - đứa em con của cậu tôi. Năm nay nó thi vào lớp 10 và thời điểm này tất nhiên là nó đang ôn thi. Ôn thi thì đúng là tội nghiệp rồi. Ai cũng đã từng trải qua và ai cũng hiểu. Nhưng điều tội nghiệp tôi muốn nói không phải là việc em nó đang ôn thi, mà là việc gia đình đang lên kế hoạch cho cuộc đời nó - một kế hoạch mà không có sự đóng góp ý kiến từ nó.

Nó học dốt, học dốt lắm... Tôi cũng đã từng nghĩ vậy.
Nó không làm được cái gì đâu và cũng chả biết cái gì cả... Tôi cũng đã từng nghĩ vậy.

Nhưng như tôi đã nói trong một bài viết trước, mỗi con người sinh ra là khác nhau, tạo hóa cho họ những điều đặc biệt với tất cả phần còn lại của thế giới. (có thể xem bài viết đấy tại đây). Khi tiếp xúc và dạy dỗ nó một thời gian, tôi mới nhận ra rằng trước kia tôi đã lầm. Tôi vốn là một đứa trẻ thông minh (theo như mọi người nhận định) nhưng tôi không thể có trí nhớ tốt bằng em nó. Tôi vẫn thấy mình khá tài giỏi trong một vài lĩnh vực, nhưng tôi vẫn phải phục nó vì khả năng quan sát của nó. Những nhận xét của em nó khiến tôi bất ngờ. Có thể đối với người khác thì những điều đó là bình thường, nhưng đối với em tôi thì đó là một điều bất ngờ đối với tôi bởi từ trước đến nay tôi bị ảm ảnh bởi những lời nói của mọi người về sự kém cỏi của em trong tất cả mọi việc. Tôi thấy mình đã sai và mọi người cũng thế.
Người lớn không được quyền mất niềm tin vào một đứa trẻ

Cậu tôi bảo, nó học xong cấp 3 sẽ xin cho nó đi học thêm cái trung cấp cao đẳng gì đấy cũng được, rồi xin cho nó làm một công việc văn thư lưu trữ gì đấy. (!?!?!?) Tôi không nói nghề văn thư lưu trữ là không hay, nhưng tôi có thể hiểu cái suy nghĩ đấy là "em nó học dốt lắm, chẳng làm được cái gì đâu". Ôi em tôi, cuộc đời của nó đã đặt dấu chấm hết từ trong suy nghĩ của bố mẹ nó. 

Điều đáng buồn hơn nữa, những người thân xung quanh nó luôn nói chuyện với nó với một giọng coi thường. Tôi vẫn cảm nhận được tình yêu của họ dành cho em, nhưng tôi không thể chịu được khi họ khinh thường tất cả việc làm của nó. Điều này vô tình đã dập tắt đi ước mơ của nó. Rồi sau này, khi không có mọi người ở bên cạnh, những suy nghĩ rằng mình ngu dốt, mình kém cỏi sẽ phát huy tác dụng. Liệu lúc đấy em nó có thể làm được gì?

Tôi đã thử, đã thử nói chuyện với cậu tôi. Nhưng thật khó, bởi tôi cũng chỉ là sản phẩm của họ như em mà thôi. Tôi chỉ biết động viên em và luôn tin tưởng nó sẽ làm được. Tôi hạnh phúc khi em đã chuyển từ việc nói "không làm được" thành nói "chưa làm được". Và tôi tin rồi sẽ có ngày cậu tôi nhận ra rằng ông đã sai. 

*** Tôi muốn nuôi những suy nghĩ như thế này trong tôi để sau này tôi không đi vào lối mòn của người đi trước mà làm khổ con tôi như nó đã từng hành hạ tôi...

08 tháng 5 2013

Tôi đang làm gì?

Cuộc sống là một điều kì diệu mà thượng đế đã ban tặng cho mỗi chúng ta. Chúng ta xuất hiện trên cõi đời và mang theo một sứ mệnh. Sứ mệnh đó có thể là do bản thân mình đặt ra, cũng có thể là do gia đình kì vọng. Dù là gì đi chăng nữa thì thực hiện nó cũng là một điều vinh quang và ý nghĩa trong cuộc đời mỗi con người.

Tôi cũng có sứ mệnh của riêng mình, không chỉ một mà là hai. Một là của riêng tôi. Một là sự kì vọng của bố mẹ. Và tôi hiểu rằng sự cố gắng của mình không bao giờ là đủ với trọng trách đang đặt lên 2 vai. Tôi tin và tôi biết chắc nó sẽ hoàn thành, nó sẽ đạt được như mong ước của bố mẹ tôi. Nhưng vấn đề là bao lâu? 10 năm? 20 năm? Bố mẹ tôi còn có cơ hội nhìn thấy tôi hoàn thành nó, hoàn thành ý nghĩa cuộc sống của tôi.

Tôi đang làm gì? Đang nghĩ gì? Tại sao tôi phải làm những điều mà tôi không thích? Tại sao cuộc sống lại có những điều khó chịu đến vậy?
 - Rất đơn giản, điều gì xảy ra với bạn tức là nó nên xảy ra với bạn và bạn nên giải quyết nó.

"Xin chúa đừng dời những ngọn núi đi mà hãy cho con sức mạnh để leo qua nó!" - Kinh Thánh

04 tháng 5 2013

Muốn vùng lên!!!

Tối nay, muốn viết một cái gì đó, thứ gì đó mà có thể lắng đọng lại trong mình một chút gì đó gọi là nghị lực. Từ "nghị lực" thường được xã hội dùng cho những người khuyết tật, những người không may mắn bằng đa số những người khác. Nhưng có phải chăng xã hội đã nhầm khi nghĩ chỉ những người khuyết tật mới cần nghị lực? Phải chăng phần đa (số người) may mắn kia không cần phải có nghị lực?

Mỗi người có mặt trên thế gian này là 1 kiệt tác của tạo hóa. 
Đừng buồn khi bạn khác biệt với số đông, mà hãy hãnh diện vì bạn đặc biệt hơn tất cả!
Đừng lo lắng vì bạn không được như người khác, mà hãy vui vì không ai được như bạn!
Đừng thất vọng vì bạn không được như người khác kì vọng, mà hãy tự hào bạn luôn là chính mình!

Nói đến đây làm tôi nhớ đến "sứ mệnh hàng triệu người" - điều mà tôi nhận ra, cảm nhận được từ những con người tuyệt vời mà tôi đã gặp. Mỗi người sinh ra đều mang trong mình một sứ mệnh và chúng ta làm tất cả mọi việc để hoàn thành nó. Người tầm thường, sứ mệnh của họ chỉ là sống "hết mình" cho bản thân họ. Số mệnh của họ chỉ ảnh hưởng đến 1 người, là chính bản thân mình. Người tầm cỡ hơn thì sứ mệnh của họ là gia đình họ, là những người thân của họ. Con số này thường là ba, bốn những cũng có thể lên đến chín, mười người. Đấy cũng chỉ là con số tương đối, nhưng là một sứ mệnh cao cả bởi gia đình là tế bào của xã hội. Và sứ mệnh của họ là góp một phần nhỏ cho sự phát triển của cả xã hội này. Ngoài những người trên, có những con người tầm cỡ hơn, với sứ mệnh vĩ đại hơn - sứ mệnh hàng triệu người. Đó là những ông chủ doanh nghiệp với hàng chục nghìn hoặc hàng triệu lao động, những nhà chính trị gia lãnh đạo một đất nước,... hay giản dị hơn nhiều là một người thầy muốn thay đổi thế giới. Tôi rất thích một định nghĩa về từ "ông chủ" - ông chủ là người giúp đỡ được rất nhiều người và tầm cỡ của một ông chủ phụ thuộc vào số người mà ông giúp đỡ được. Bill Gate là người giàu nhất thế giới, bởi ông đã thay đổi cách làm việc của hơn 2 tỉ người trên thế giới. Ông đã giúp 2 tỉ người này làm việc tốt hơn - trong đó có tôi, có bạn khi bạn đang đọc bài này.

Đọc đến đây bạn sẽ tự hỏi sứ mệnh của mình là gì? Chắc hẳn bạn đang nghĩ về gia đình mình. Nếu vậy thì xin chúc mừng bạn, bởi bạn là một người tuyệt vời, một con người có trách nhiệm. Người thân bản hẳn rất tự hào về bạn. Nhưng bạn ơi, nếu tôi cũng cần bạn giúp, bạn có sẵn sàng không? ...
CÓ! - Thật tuyệt vời!
Đấy, sứ mệnh của bạn đã lớn thêm một tí rồi đấy. Bạn có khả năng và bạn có thể làm được bởi những người bạn có thể giúp được rất nhiều. Hãy chủ động tìm họ, đừng chờ họ ngỏ lời - có nhiều người ngại phiền hà cho bạn nên họ không giám nói đâu.

Đừng nghĩ rằng mình không làm được như thế này, mình không làm được như thế kia!
Đừng nghĩ rằng mình không làm được như người này, mình không làm được như người kia!
Bởi "mỗi con người sinh ra là một kiệt tác của tạo hóa" - không ai giống ai cả. 
Vấn đề là bạn đặt sứ mệnh của mình lớn cỡ nào? Và bạn có đủ nghị lực để thực hiện nó hay không mà thôi.

Tặng bạn một câu "Dù bạn nghĩ gì bạn cũng đúng" - chắc mình phải viết thêm cái blog nói về câu này?!?!?

Thân,