Tối qua (19/12/2013) là buổi học SEO đầu tiên của mình tại Vinalink. Thực sự tối qua mình rất bỡ ngỡ và có cảm giác thực sự hào hứng của cái ngày đầu tiên đi học - cái cảm giác này mình có được lần thứ nhất vào cái ngày đầu tiên đi học mẫu giáo và lần thứ 2 là tối hôm qua.
Bản thân là một người yêu digital marketing, mình đã tầm sư học đạo từ rất lâu. Nhưng khóa học tại Vinalink là khóa học đầu tiên mình thực sự đầu tư một cách nghiêm túc và mình nhận ra ngay giá trị của nó vào buổi học đầu tiên với thầy Mai Xuân Đạt. Những kiến thức thầy cung cấp không hề mới, nhưng cách thầy truyền đạt làm mình thấy vô cùng hứng thú. Trước nay mình không hề nghĩ đến việc chèn backlink bể phốt vào bài viết về Ngọc Trinh. Không nói là mình sẽ áp dụng kiểu SEO mũ đen thế này, nhưng nó sẽ là một kinh nghiệm đáng để mình ghi vào sổ.
Thầy Đạt lấy ví dụ làm SEO với Ngọc Trinh
Tối hôm qua, điều làm mình "choáng ngợp" nhất ở Vinalink là sự thân thiện của các anh chị trong ban đào tạo. Đúng với phong cách giáo dục hiện đại, học viên là khách hàng, khách hàng là thượng đế. Sự cẩn thận và tỉ mỉ đối với từng học viên tại trung tâm của anh chị xứng đáng nhận được lời khen ngợi đến từ từng học viên.
Nói chung mình hoàn toàn hài lòng về buổi học tối qua. Chỉ tiếc duy nhất một điều là buổi học thứ 2 phải đến thứ 5 tuần sau. Trong khi mình đã hóng khóa học này từ đầu tháng và domain cũng đã mua từ đầu tháng để thực hành rồi. http://dongphucnf.com/ Mọi thứ đã cài đặt đầy đủ, chỉ chờ các thầy hướng dẫn là đặt title, đặt meta và viết bài thôi. Trong tuần tới lại phải làm gì với website của mình đây? Treo dò thêm tuần nữa chăng? :(
Trong ngày kỉ niệm 15 năm ngày cưới, ông chồng bỗng òa khóc.
Bà vợ thấy vậy liền lại động viên và hỏi han. Nhưng bà vợ càng hỏi thì ông chồng càng khóc to hơn. Gặm hỏi mãi, rồi ông chồng cũng thút thít trả lời.
- Em còn nhớ không? Năm đấy anh hai mươi còn em chỉ mới trăng tròn (15). Trong đêm hôm đấy, khi mình đang mặn nồng thì bố em bắt gặp... Thật là quá đen mà! Lăm lăm khẩu súng trên tay, bố em bắt anh 1 là CƯỚI, 2 là TÙ (bố vợ làm bộ đội).
- Thì cũng nhờ tối hôm đấy mà mình được chung sống với nhau đến bây giờ còn gì nữa. - Bà vợ cười.
Ông chồng khóc to hơn và nói nghẹn ngào:
- Uhm, Nhờ có vậy mà mình đã cưới nhau...
- Vậy tại sao anh lại khóc? - bà vợ hỏi.
- Nếu lúc đấy anh chọn đi tù thì bây giờ anh đã được tự do rồi. 15 năm qua, anh đã như đi tù mà đến giờ vẫn không được tự do!!!!
Kết quả của bạn bây giờ là sự lựa chọn của bạn trong quá khứ.
Hãy có sự lựa chọn tốt nhất cho bản thân mình để sau này bạn sẽ không bao giờ phải hối hận!
Sự thật là như vậy. Không đủ tiền có thể làm hôn nhân tan vỡ, mọi thứ đều không suôn sẻ, căng thẳng tâm lý và thậm chí tự tử.
Nhiều bác sĩ y học hàng đầu thế giới cho rằng 80% bệnh tật bắt nguồn từ stress. Stress thường do thiếu tiền, stress khi cố gắng kiếm tiền hoặc vấn đề của những mối quan hệ xung quanh đồng tiền.
Sẽ có bao nhiêu cuộc đời trở nên tốt đẹp hơn nếu tiền bặc có thể giúp học sống theeo cách họ muốn? Phải chăng chính bạn cũng đang tự hỏi như vậy?
Nếu bạn không có nhiều tiền như bạn muốn, đừng đầu hàng số phận. Hãy làm gì đó để cải thiện tình hình.
Mực độ bạn muốn tăng thu nhập tùy thuộc vào bạn. Việc đổ lỗi cho hoàn cảnh chẳng bao giờ giúp được ai.
bất luận bạn muốn tạo ra Google thứ hai, thay đổi mức lượng hiện tại hay mua cho con một đoi giày mới - ước mơ là của chính.
Bằng các làm theo trình tự một cách đúng đắn và hợp lý, bằng việc cam kết đạt được mục tiêu của mình, bạn chắc chắn sẽ thành công.
Việc gì cũng có kết quả của nó. Nếu bạn muốn một kết quả khác, hãy làm khác đi.
Nếu bạn sớm bắt tay vào cải thiện tình hình tài chính, bạn càng sớm hưởng thụ sự giàu có.
Kết luận:
Đừng nói cái gì đó quan trọng hơn tiền, cũng đừng nói tiền quan trọng hơn cái gì đó. Bởi đơn giản, mọi so sánh với tiền đều là khập khiễng.
Vẫn tiếp theo bài viết của một người bạn. Tôi xin được đăng tiếp phần thứ 2, hi vọng rằng bài viết sẽ giúp các bạn có một kế hoạch tài chính tốt hơn trong tương lai.
#3. Các nguồn tài trợ tài
chính
Ngoài lượng tiền mà bố mẹ
gửi cho bạn hàng tháng, bạn hãy thử liệt kê và sắp xếp các nguồn tài trợ khác
và chắc chắn rằng bạn biết những gì phải làm để có thể có thêm nguồn tài trợ.
Hãy tìm hiểu tất cả thông tin về học bổng của trường mình, các học bổng của các
đơn vị đối tác với trường, đừng bỏ qua website của trường vì đấy là nơi mà sinh
viên ít lui tới nhất đồng thời là nơi mà mình có cơ hội nhiều nhất. Thỉnh thoảng
bạn sẽ tặc lưỡi khi biết ai đấy trong trường nhận học bổng thường niên của trường
vì có kết quả học tập tốt nhưng bạn không biết rằng, các loại học bổng khác có
rất nhiều và có điều kiện không quá khắt khe.
Nếu bạn là người mà khả
năng học tập không được tốt như các bạn top 1 luôn giành được học bổng thì cũng
đừng buồn, hãy nghĩ đến cơ hội việc làm. Bạn đi học và cần đảm bảo điểm số ở một
mức nào đấy nên tôi chỉ khuyên bạn hãy tìm những công việc part-time hoặc theo
chương trình ngắn ngày nào đấy. Có những chương trình ở Đức theo như tôi được
biết, họ làm trong 3-5 ngày là đủ tiền chi tiêu cho 1 tháng, mặc dù có thể mệt
và kiệt sức khi phải làm dồn trong vài ngày liền và chủ yếu vào ca đêm nhưng
thiết nghĩ vậy cũng đáng. Các tổ chức tuyển người gấp, các bạn đừng bỏ qua nhé.
Gia tăng các nguồn tài trợ tài chính
#4. Khi mua sắm
Khi mua sắm, điều đầu
tiên tôi nghĩ các bạn nên nghĩ đến khi đi mua sắm là tự vạch ra trong đầu những
thứ cần thiết để có thể tiết kiệm tối đa thời gian và đồng thời không bị hấp dẫn
bởi những món đồ xung quanh khi bạn đi tha thẩn trong cửa hiệu.
Điều thứ 2, khi nhìn vào
một món đồ mà bạn rất thích hãy tự hỏi mình cái này có thật sự cần thiết hay
không? Điều mình CẦN và điều mình MUỐN đôi khi trùng với nhau nhưng đa phần là
khác biệt. Hãy đơn cử 1 ví dụ đơn giản: Điều tôi muốn là 1 cô vợ đẹp như Ngọc
Trinh, nhưng điều tôi cần là 1 người vợ dịu dàng, đảm đang. Điều tôi muốn là
nói tiếng anh như người bản xứ, nhưng điều tôi muốn là giao tiếp được, tôi nói
gì người bản xứ cũng hiểu được điều đó là quá tốt rồi. Quay lại với thực tế:
“Ôi cái cặp này đẹp thế” nhưng giá là 1tr, mình có thật sự cần phải dùng cái cặp
đắt tiền như vậy không, nếu bạn là con nhà đại gia, bạn có thừa tiền thì bạn
mua không sao cả, nhưng nếu bạn chỉ có 1 số tiền chỉ đủ chi tiêu bình thường
thì cái cặp đẹp 1tr là sự hoang phí không cần thiết. Bạn mua nó, điều đầu tiên ảnh
hưởng là việc bạn sẽ có chuổi ngày ăn mì tôm hoặc là 1 sự lãng phí đua đòi vô
ích nếu bạn chỉ có 1 cái túi đẹp mà không có đủ những thứ như quần áo, giày
dép, phụ kiện cho cùng “đẳng cấp” với cái túi đấy và đương nhiên bạn sẽ còn phải
nhịn ăn dài dài để cho sắm sửa đủ bộ. Và mình cười vào những người như vậy, họ
đúng nghĩa của từ “ đua đòi”.
Kế hoạch mua sắm hợp lý cũng là một cách kiếm tiền
#5: Duy trì các mối quan
hệ ở mức tốt
Trước hết, xin được nói
rõ đây là ý kiến của riêng tác giả, 40 tips trong cuốn sách đã được tác giả ngắn
gọn trình bày vào 4 mục ở trên, tuy rằng không thể đủ hết do có nhiều điểm
không tương đồng giữa nước ngoài và Việt Nam nhưng theo cá nhân tác giả thì 4 mục
trên đã phần nào đáp ứng yêu cầu.
Duy trì mối quan hệ để
làm gì? Nó có quan hệ gì đối với việc quản lý tiền bạc?
Các mối quan hệ chính là
nguồn tài trợ trong tương lai khi bạn có việc gấp. “Lời nói chẳng mất tiền mua,
lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau” rất đúng trong trường hợp này. Không cần săn
sóc đến tất cả các mối quan hệ nhưng không nên không tiếp xúc thì mặc kệ luôn,
cãi nhau cũng được. Chính vì không thường xuyên tiếp xúc mà mình cần làm cho mối
quan hệ đấy không tệ, không xấu. Nghe mọi người hay nói: lúc khốn khó gặp nạn mới
biết ai là bạn mình, cái đấy đúng nhưng nếu chỉ có 1, 2 người bạn giúp thì phải
xem xét lại thái độ của mình đối với các mối quan hệ khác. Vậy duy trì mối quan
hệ như thế nào? Đơn giản thôi, không quá
nhiệt tình nhưng đừng bơ thái quá, tiếp chuyện bình thường, học nhờ mình những
cái gì giúp được mà không tốn quá nhiều công sức, hãy giúp họ. Ví dụ như bạn có
khả năng IT, bạn bè nhờ giúp cài đặt phần mềm, hãy giúp họ, chính những điều nhỏ
nhỏ ấy có giá trị rất lớn nếu như bạn có việc cần nhờ họ giúp về tài chính.
Các mối quan hệ tài chính với các mối quan hệ tiền bạc
Hãy cứ suy nghĩ về những điều trên và rồi bạn sẽ
tìm ra cách tiêu tiền hiệu quả nhất đối
với bạn.
Ai cũng biết tiền quan trọng như thế
nào, sự thật phũ phàng mà ta phải thừa nhận, đó là “Tiền không phải là tất cả,
nhưng tiền mua được hầu hết mọi thứ”. Nắm tiền trong tay, ai cũng cảm thấy tự
tin vì những gì tiền đem lại cho họ nhưng làm thế nào để có được tác dụng lớn
nhất của tiền khi mà số lượng tiền nắm giữ của mỗi người là khác nhau. Xin được
nói rõ đây là hướng dẫn cách sử dụng tiền hiệu quả mà đối tượng chính được hướng
đến là các bạn sinh viên, cũng khuyến cáo luôn là đây ko phải là bài học dạy đầu
tư để tiền sinh sôi, kiếm lời kiếm lãi.
Bạn sẽ làm gì với 1 triệu đồng trong tay?
Dưới đây là những điều mà tác giả dịch
từ một cuốn sách nhỏ có tên “ 40 money management tips” của National Endowment
for Financial Education cộng thêm một số điểm thực tế lấy từ kinh nghiệm của
tác giả. Tất nhiên trong quá trình dịch còn có những sai sót và nhiều thông tin
tác giả chuyển sang sao cho phù hợp với mức sống ở nước ta, mong bạn đọc thông cảm. ( nếu bạn muốn lấy bản
gốc hãy liên hệ với tác giả )
Bạn sẽ giữ tiền của bạn như thế nào?
#1: Trông nom cuộc sống bạn và tiền của
bạn.
Cách tốt nhất để nắm giữ được tiền là
hãy tạo kế hoạch cho nó. Thay vì nghĩ về tiền như một thứ gì đó để phung phí,
hãy nghĩ tiền làm việc cho bạn. Đây gọi là kế hoạch tài chính và nó được bắt đầu
với 3 bước:
1. Vạch ra mục tiêu
2. Lập kế hoạch để đạt được mục tiêu
đó
3. Hành động cho đến khi mục tiêu trở
thành hiện thực
Vậy bạn có kế hoạch nào cho tiền của
bạn chưa? Có thể là mua sách cho kỳ học tiếp theo? Tiết kiệm 500k 1 tháng để mua
1 chiếc xe khi bạn tốt nghiệp hay đơn giản là tiết kiệm 1 khoàn 200k 1 tháng
thôi? Hãy ghi tất cả những mục tiêu đấy ra và nói rõ ràng mục tiêu, số tiền cần
thiết, ngày cần nó và cách thực hiện mục tiêu đó.
Ví dụ
Mục tiêu: Mua trọn bộ Harry tiếng anh
(bản cũ)
Số tiền cần có: 500k
Thời gian: sau đây 2 tháng
Cách thực hiện: tiết kiệm 250k 1 tháng,
chuyển từ đi học bằng xe máy sang đi xe bus.
Bạn đã từng sử dụng sổ chi tiêu?
#2: Tạo lập sổ chi tiêu
Hãy ghi tất cả những chi tiêu vào
trong 1 cuốn sổ, ở Việt Nam thói quen này không có ở mọi người nhưng ở phương
Tây, việc này rất phổ biến. Hãy suy nghĩ 1 cách tích cực, ghi lại chi tiêu hàng
ngày không có nghĩa là bạn nhỏ mọn, bạn đo chĩnh nước mắm đếm củ dưa hành mà là
bạn biết được cách thức tiêu tiền của bạn ra sao? Bạn có hay ném tiền qua cửa sổ,
có phí tiền vào những thứ không đem lại lợi ích j hay ko? Điều này sẽ giúp cho
bạn biết cách chi tiêu hợp lý hơn để không phải khất tiền nhà, ăn mì tôm cả tuần.
Vâng, ở đối với mỗi người dân Việt Nam, hình ảnh chàng trai này giờ đã khá quen thuộc rồi. Cuộc sống là không giới hạn chắc sẽ là câu được nhắc đến nhiều nhất trong tuần tới và thậm chí là 1 tháng tới. Nhưng vấn đề là sau đó, sau 1 tháng đó và sau đó nữa, liệu còn mấy người sẽ ngưỡng mộ Nick, hay chỉ là
"À, cái anh Nick không tay không chân ấy hả? Tôi đã từng gặp anh ấy rồi"
hoặc là
"A, tôi biết cái anh chàng không tay không chân ấy. Anh ta từng đến Việt Nam rồi"
thậm chí là
"Tưởng ai. Người cụt tay cụt chân ấy từng đến Việt Nam rồi. Tên là íc íc gì ấy"
Rồi sẽ lại là bài ca muôn thủa, cuộc sống cần phải có nghị lực, cuộc sống cần phải biết nhìn về phía trước, hãy nhìn vào tấm gương những người kém may mắn hơn mình nhưng họ đang thành công hơn mình đấy... vân vân và vân vân.
Đấy, vấn đề là bạn có giữ được niềm hi vọng đó trong dòng đời xô bồ này hay không. Hôm nay bạn thấy Nick, bạn biết cuộc sống là không giới hạn. Ngày mai bạn nhận được tin bị đuổi học vì điểm quá thấp. Chợt bạn sẽ nghĩ, thế là mình không có được tấm bằng đại học rồi, đành về quê làm ruộng vậy. Hoặc hôm nay bạn học được cách yêu cuộc sống của mình, ngày mai bạn nhận được tin người yêu muốn chia tay. Và thế là...... cuộc sống của mình sẽ thế nào đây khi không có cô ấy?
Tôi đã may mắn biết Nick sớm hơn rất nhiều người Việt Nam. Đó là vào khoảng gần 4 năm trước, khi biết đến anh, tôi đã tìm kiếm và xem rất nhiều clip về anh trên youtube. Và cũng như rất nhiều bạn trẻ hiện nay, tôi biết rằng cuộc sống là không giới hạn, tôi biết rằng mình có thể làm được nhiều hơn những gì mình hiện có. Và điều quan trọng nhất là tôi học được cách biết ơn những gì tôi đang có.
Sau 4 năm nhìn lại, tôi hạnh phúc, vì mình chưa một lần từ bỏ hi vọng. Mình chưa một lần từ bỏ cuộc sống. Mình chưa một lần hành động ngu xuẩn để có điều gì phải hối hận trong 4 năm qua. Nó phần nào an ủi tôi vì những điều đã làm tôi hối tiếc quãng thời gian trước đó, thời học phổ thông.
4 năm qua, tôi vẫn luôn yêu cuộc sống và vẫn luôn tự hào vì có một tình yêu đẹp, một tình yêu mà rất nhiều người phải ghen tỵ. Bí quyết của tôi, đơn giản chỉ là tôi không bao giờ quên đi những điều tôi đã được học trong cuộc sống. Như những điều bạn học được từ Nick bây giờ chẳng hạn.
Quan trọng không phải là bạn học được bao nhiêu,
mà quan trọng là học xong bạn có ứng dụng được nhiều hay không?
Nếu bạn chưa đọc 3 phần trên thì hãy dành chút thời gian đọc qua đi nhé. Tôi tin là nó sẽ có ích cho bản thân bạn. Không lòng vòng nữa, tôi sẽ nói luôn vào phần giải pháp - nơi suy nghĩ tích cực hơn.
Phần 4: Giải pháp
Như các bạn đã biết, con người thường hành động theo bản năng, bản năng là những thứ được cài đặt sẵn trong tiềm thức, tiềm thức được cài đặt bởi những sự vật, sự việc tác động vào chúng ta trong quá khứ. Nhưng hầu hết mọi người đều không nhận ra rằng chúng ta đang lớn lên, đang trưởng thành và ngày càng bản lĩnh. Hồi 5 tuổi, bạn bị con chó nhà hàng xóm cắn. Đến bây giờ đã 20 tuổi bạn vẫn sợ chó. Vì sao? Vì bạn không nhận ra rằng bạn đã lớn, đã trưởng thành, đã to hơn con chó đấy gấp nhiều lần. Và bây giờ phải là lúc nó sợ bạn.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Tôi nhớ lại một câu chuyện của ông thầy dạy toán cao cấp. Có 3 người đứng ở trên biển, thấy một chiếc tàu của Anh đi qua. Trên tàu có một con bò, cả 3 người đều nhìn thấy nó màu vàng rất đẹp.
Người thứ nhất nhận xét: "Ồ, hóa ra những con bò ở nước Anh có màu vàng."
Người thứ 2 nhận xét: "Ở nước Anh có ít nhất 1 con bò màu vàng."
Người thứ 3 nhận xét: "Chính xác phải là ở nước Anh có ít nhất 1 con bò vàng một nửa"
Phải đến 80% là bạn sẽ nhận xét giống người thứ nhất. Nếu bạn nằm trong số 20% còn lại thì quá tuyệt vời. Bạn là một con người tích cực.Quay trở lại với vấn đề, người Việt Nam có câu "vơ đũa cả nắm" để chỉ những người nằm trong nhóm giống người thứ nhất. Theo bản năng, con người ta sẽ đưa ra đánh giá, nhận xét về một sự vật, sự việc một cách chủ quan. Một lần bạn bị chó cắn và từ đó về sau con chó nào cũng đáng sợ đối với bạn, kể cả những con chó con.!?!?!?
Con chó là một ví dụ. Có thể bạn nghĩ sợ chó thì cũng có gì là xấu, nó chẳng ảnh hưởng gì đến cái gọi là suy nghĩ tiêu cực cả. Vậy nếu lúc nhỏ bạn suýt bị đuối nước thì sao? Tôi dám chắc kết quả là cả đời bạn sẽ không bao giờ biết bơi. Hay là hồi nhỏ bạn bị xe đụng. Tôi dám chắc là quãng đời còn lại của bạn sẽ chỉ có xe ôm hoặc taxi. Việc này một phần cũng là do lỗi của bố mẹ chúng ta. Nếu bạn xuýt bị đuối nước thì chắc là bố mẹ bạn sẽ chẳng bao giờ cho bạn đi bể bơi hay ao hồ gì nữa. Hoặc là bạn xuýt bị xe đụng, hẳn là bố mẹ bạn sẽ chẳng bao giờ cho bạn tập xe đạp luôn chứ đừng nói đến xe máy.
Đấy. Đấy là quá khứ. Đấy là những gì đã xảy ra trong quá khứ. Đấy là những sự vật sự việc đã xảy ra và đang lưu lại trong đầu bạn. Đấy là lý do mà cho đến bây giờ bạn vẫn chưa làm được những việc mà người khác đã làm được rồi. Có thể bạn sẽ bảo, người ta may mắn vì lúc nhỏ không bị chó cắn (chắc là lớn lên mới bị), hoặc lúc nhỏ không bị xe đụng (chắc lớn lên đi xe máy vù vù mới bị). Nhưng tôi muốn nói rằng, những cái đấy chỉ là bạn bị nhiễm từ môi trường bên ngoài, bản thân của bạn không phải như thế, khả năng của bạn có thể làm được nhiều việc hơn là bạn nghĩ đấy.
Bởi vậy, hãy viết và đọc to câu tuyên bố "Tâm thức của tôi có được là bị nhiễm từ người khác. Từ nay tôi quyết tâm cài đặt lại những bộ phận bị lỗi trong tâm thức. Tôi sẽ luôn tự đặt câu hỏi tại sao tôi lại hành động như vậy. Tôi muốn làm được nhiều điều hơn nữa!". Hãy lặp đi lặp lại hành động này trong 1 tuần, tôi đảm bảo bạn sẽ thấy bản thân mình thật tuyệt vời hơn bao giờ hết. Sau 1 tuần, tôi chắn chắn rằng bạn sẽ hiểu được vì sao có nhiều người tuyệt vời đến vậy. Bạn sẽ biết được rằng sự tuyệt vời trong mỗi con người họ là sự rèn luyện chứ không phải bản chất. Và điều tuyệt vời hơn tất cả là bạn biết rằng mình cũng có thể trở thành một con người như vậy.
Tôi làm được và bạn cũng vậy
Vậy hãy bắt đầu từ bây giờ,
Sau mỗi hành động của bạn, bạn hãy dừng lại vài giây và tự hỏi tại sao mình làm vậy?
Sau mỗi hành động của bạn, bạn hãy tự hỏi vài phút trước mình đang nghĩ gì?
Sau mỗi hành động của bạn, bạn hãy tự hỏi nếu mình nghĩ khác đi thì sao nhỉ? Và hãy thử nghĩ ngược lại những gì bạn nghĩ trước đó.
Hình ảnh mang tính chất minh họa cho ngày hôm nay (đây là hình ảnh năm ngoái)
Hôm nay, chắc là ngày cuối cùng mình được sống trong vai trò là một người quan trọng của hoạt động tình nguyện. Lần thứ 3 trong quãng đời sinh viên được ngồi phỏng vấn, nói chuyện, tiếp xúc với "thanh niên", tôi chợt nhận ra rằng mình đã già, đã không còn cơ hội để sống lại cái cảm giác đấy 1 lần nữa, "cảm giác của một thanh niên luôn tự nguyện làm tình".
Nếu có một điều ước ngay lúc này, tôi sẽ ước rằng đội năm nay có thêm thật nhiều kinh phí nữa để Phúc sẽ không phải loại một ai cả. 3 năm ngồi trên ghế phỏng vấn, tôi đã chứng kiến rất nhiều bạn phỏng vấn 2 năm liên tiếp, rất nhiều bạn hủy bỏ mọi kế hoạch cá nhân chỉ để được một lần tham gia vào hoạt động tình nguyện nơi xa xôi ấy. Thật tuyệt vời! Chỉ có sức trẻ, tình yêu cuộc sống, mới đủ sức mạnh để các bạn có nhiều nghị lực đến vậy. Tôi thấy thật sự hạnh phúc khi được nói chuyện với các bạn và thấy thật sự nghen tị với những cơ hội mà các bạn đang có trong tay. Tất cả các bạn đều xứng đáng!
Nếu bạn là một trong số những người may mắn được chọn. Thì hãy tin tưởng rằng, đấy là năng lực thực sự chứ không phải là may mắn ngẫu nhiên. Kết quả đó cho thấy rằng sự thể hiện của bạn rất tốt và chúng tôi đánh giá cao khả năng của bạn. Chúng tôi tin tưởng rằng bạn phù hợp với công việc của chúng tôi. Còn nếu bạn kém may mắn hơn thì cũng đừng thất vọng. Bạn vẫn là một con người tài năng, vẫn có một tuổi trẻ nhiệt huyết. Chỉ là nó không phù hợp với đặc thù công việc mà chúng tôi đề ra năm nay mà thôi. Hãy cố gắng lên nhé, và đừng để trái tim bạn ngừng cháy!
Hình ảnh mang tính chất minh họa cho ngày hôm nay (đây là ảnh 2 năm trước)
Cuối cùng, tôi muốn gửi lời xin lỗi đến một số bạn đã tròn xoe mắt ngơ ngác khi nhận được câu hỏi của tôi. Và có thể bạn cũng sẽ hỏi lại trong đầu là "liên quan đéo gì?". Chắc các bạn còn băn khoăn bởi tại sao lại có những câu hỏi ngớ ngẩn hay những yêu cầu khiếm nhã đến như vậy. Tôi cũng muốn trả lời cho các bạn rõ rằng:
Thứ nhất, về nội dung câu hỏi. Các bạn thường trả lời là biết, biết và biết. Nhưng chúng tôi muốn biết rằng các bạn biết đến đâu. Nếu sự hiểu biết của các bạn không đến nơi đến chốn sẽ dẫn tới những hậu quả rất khó lường.
Thứ nhì, về phong cách trả lời câu hỏi. Có thể đó là những câu hỏi tế nhị, có thể đó là những điều chúng tôi đã biết rồi. Nhưng dựa vào phong cách trả lời câu hỏi của các bạn chúng tôi cũng biết được là bạn có phù hợp với môi trường tình nguyện hay không? Từ đó chọn được những người phù hợp nhất.
Trong phần trước, tôi đã trình bày cơ sở lý luận và cơ sở thực tiễn của việc suy nghĩ tạo ra kết quả. (Bạn có thể click vào đây để đọc bài trước). Trong bài này tôi xin giới thiệu 2 phần còn lại mà theo tôi là vô cùng quan trọng. Bởi đọc bài trước bạn vẫn chỉ ở mức độ là biết. Nhưng tôi tin bài viết này sẽ giúp bạn có động lực để làm. (tham khảo bài "Biết và Làm").
Phần 3: Thực trạng
Thực sự là trong bản thân mỗi con người thường phản ứng với một sự việc dựa vào bản năng - thứ đã được cài đặt trong tâm thức từ khi chúng ta còn bé.
Rất nhiều người sợ bóng tối, sợ ma. Họ sẽ không bao giờ giám đứng một mình trong bóng tối. Vậy hãy thử hỏi, họ sợ cái gì? Sợ ma ư? Không phải. Dù có ma thật trên đời thì bóng ma cũng không bao giờ làm gì họ. Điều mà họ sợ chính là suy nghĩ của họ. Bản thân họ sợ những thứ diễn ra trong đầu họ. Họ sợ bởi vì trí tưởng tượng của họ quá phong phú. Một tiếng gió thổi thôi họ cũng nghĩ ra được đủ thứ. Một tiếng chó sủa thôi họ cũng tưởng tượng ra được những câu chuyện rất thú vị...
Và còn vô vàn những suy nghĩ khác đã bóp chết rất nhiều cơ hội của hàng triệu người. Sợ độ cao, sợ đứng trước đám đông, sợ nước, sợ chó, sợ mèo, sợ chuột,... Hãy tưởng tượng bạn là một sinh viên với thành tích học tập xuất sắc. Một ngày nọ, bạn nhận được lời mời phát biểu trước hàng ngàn sinh viên thủ đô. Bạn vui sướng, bạn hãnh diện, bạn tự hào. Nhưng ôi, phát biểu trước hàng ngàn người cơ á? Mình không làm được đâu. Mình ngại lắm. Mình sợ lắm... Và vậy là niềm tự hào của bạn đã bị bóp chết bởi một nỗi sợ vớ vẩn. Từ chối lời mời phát biểu, có thể bạn đã mất đi 1 cơ hội kiếm học bổng du học. Hoặc ít ra là bạn đã mất đi một chút tiền bồi dưỡng của chương trình đấy.
Rồi bạn sẽ tự hỏi "Tôi biết là không nên sợ nhưng không hiểu sao tôi vẫn sợ?". Tôi xin trả lời rằng, nỗi sợ hãi của bạn đã được cài đặt trong tâm thức của bạn rồi. Muốn xóa bỏ những suy nghĩ không tích cực bạn hãy bắt đầu cài đặt lại tâm thức của mình.
Trước khi chuyển sang phần 4, tôi xin định nghĩa từ tâm thức. Tâm thức là nơi ghi nhận và định nghĩa lại những sự vật sự việc đã được chúng ta trải nghiệm trong quá khứ. Nó sẽ quyết định đến những suy nghĩ của chúng ta khi chúng ta trải nghiệm những sự vật, sự việc tương tự. Một người sợ ma vì từ nhỏ đã nghe người lớn dọa dẫm quá nhiều về ma quỷ như không ăn thì ông ba bị sẽ đến bắt đi, không ngủ thì ma sẽ hiện về nói chuyện với,...
Người ta thường nói "con nhà tông không giống lông thì cũng giống cánh". Giống ở đây không hiểu theo nghĩa bề ngoài. Con gái giống bố mẹ là chuyện đương nhiên rồi. Tôi muốn nói đến cuộc sống. Con của một doanh nhân thì sau này sẽ trở thành doanh nhân. Con của một chính trị gia thì sẽ trở thành chính trị gia. Con của một cán bộ nhà nước thì rồi cũng sẽ là một thành viên trong cơ quan nhà nước. Tại sao lại như vậy? Có phải một cậu bé có bố là doanh nhân thành đạt thì cậu cũng có tư chất kinh doanh bẩm sinh không? Câu trả lời là không. Cậu bé đấy sẽ có tư chất kinh doanh khi mà cậu ấy được dạy dỗ bởi bố cậu ấy. Để những suy nghĩ của một doanh nhân sẽ có trong tiềm thức của cậu bé và lớn lên nó sẽ phát huy tác dụng.
Một ông bố sẽ luôn chỉ cho con làm những thứ mà ông ấy có thể làm được. Nhưng một ông bố tuyệt vời là một ông bố sẽ nói rằng con trai mình có thể làm được những việc mà mình không làm được. Nếu bạn có một ông bố tuyệt vời thì xin chúc mừng bạn. Còn nếu không, cũng hãy đừng thất vọng. Bởi tâm thức của bạn hoàn toàn có thể được cài đặt lại ngay từ bây giờ.
Tôi cũng có một ông bố tuyệt vời trong khoản yêu con nhưng không bao giờ là tuyệt vời trong khoản dạy con. Ông luôn bảo tôi tránh xa những thứ mà ông đã từng thất bại, luôn ngăn tôi làm những việc mà ông chưa bao giờ làm được. Đơn giản nhất là một lời khuyên ông khuyên tôi lúc đi ra đại học (bố tôi cũng tên là Khuyên ^^) "Con phải làm thế nào để vài chục năm sau có 1 cái sổ hưu như bố là được?!?!?!"
Nếu suy nghĩ của bạn đang bị giới hạn bởi những lời khuyên của những người đi trước, thì hãy mạnh dạn mở nó ra. Bởi những suy nghĩ đó không phải tự bản thân chúng ta có mà chúng ta bị nhiễm bởi môi trường bên ngoài từ khi chúng ta còn nhỏ. Hãy dũng cảm rũ bỏ nó để bản thân mỗi chúng ta có thể vươn xa hơn.
Đúng vậy, suy nghĩ dẫn đến hành động và hành động tạo ra kết quả. Muốn thay đổi kết quả bạn phải thay đổi từ tận gốc rễ của nó. Đó chính là "Suy Nghĩ".
Phần 1: cơ sở lý luận
Là một người Việt Nam, bạn hẳn chịu ảnh hưởng rất nhiều từ chủ nghĩa duy vật. Chủ nghĩa duy vật nói rằng "vật chất quyết định ý thức". Theo chủ nghĩa duy vật thì sự vật hiện tượng xảy ra với chúng ta sẽ hình thành nên suy nghĩ của chúng ta. Cái ghế là dùng để ngồi. Cái bút là dùng để viết. Con dao là dùng để cắt thịt... Dường như những chân lý đấy được hình thành trong tiềm thức của chúng ta từ lúc nào ko ai hay.
Nhưng hãy thử nghĩ khác một lần xem. Cái ghế gỗ dùng để đốt lửa. Cái bút dùng để chọc tiết lợn. Con dao dùng để xúc đất ở vườn... Nếu nghĩ như vậy thì bạn sẽ hành động như thế nào? Đấy chính là chủ nghĩa duy tâm.
Thực chất chúng ta sử dụng cái ghế để ngồi là vì từ nhỏ chúng ta đã được dạy dỗ như vậy rồi. Thực chất tất cả những suy nghĩ của chúng ta có được bây giờ là do chúng ta đã được cài đặt sẵn trong tiềm thức từ khi còn rất nhỏ. Nếu sớm nhận ra điều này và cài đặt lại tiềm thức chắc chắn cuộc sống của bạn sẽ bước sang một trang mới.
Phần 2: Cơ sở thực tiễn
Có 1 đứa bé tầm 7 tuổi đang đọc truyện tranh. Nếu đối với bạn nó là một đứa bé ngoan và chăm chỉ thì bạn sẽ nói gì? Có phải là "thằng này chăm thật đấy. Suốt ngày cắm đầu vào đọc sách thôi". Còn nếu nó là 1 đứa trẻ hư thì sao? Chắc sẽ là "Sao mày cứ suốt ngày truyện tranh mà không lo học hành gì cả vậy?"... Cùng 1 hành động của 1 đứa trẻ nhưng hành động của mỗi người lại khác nhau.
Một ví dụ khác, một ông anh lớn tuổi hơn bạn đang cố gắng khuyên bạn 1 điều gì đó trong cuộc sống. Nếu bạn coi thường ông ấy, thì những lời ông ấy nói đối với bạn sẽ rất là... vớ vẩn. Ngược lại, nếu bạn coi trọng ông ấy, thì những lời nói đấy sẽ như vàng ngọc đối với bạn. Đấy, cùng là 1 lời nói nhưng sao cách hành xử lại khác nhau.
Đơn giản chi là cách mỗi chúng ta đang nghĩ gì mà thôi.
Vậy còn bạn, bạn nghĩ gì về tương lai của bản thân mình sau này? Sẽ là một doanh nhân thành đạt? Sẽ là một chính trị gia? Một ngôi sao bóng đá hay chỉ đơn giản là một cán bộ công nhân viên chức bình thường. Dù bạn có đang nghĩ gì đi chăng nữa thì đó cũng chính là tương lai của bạn đấy. Và những suy nghĩ của bạn sẽ không bao giờ là sai cả. Bạn sẽ thấy nó sẽ hiện ra trong những hành động của bạn, hiện ra trong kết quả của bạn.
Tất cả mọi người đều có quyền suy nghĩ nhưng hãy tích cực hóa những suy nghĩ của mình để có được những kết quả mà nhiều người phải ngưỡng mộ.
Gần đây, chúng ta chứng kiến sự nổi lên của trang haivl.com như một hiện tượng. Theo chỉ số của Alexa thì nó đứng thứ 16 về số lượng người truy cập ở Việt Nam. Một con số rất ấn tượng mà rất nhiều website mong muốn đạt được. Nó vượt qua rất nhiều website uy tín, chất lượng như báo Vietnamnet, tinhte, vn-zoom,... để được đứng trong top với những nội dung có thể nói là... vớ vẩn.
Cũng tương tự như vậy, sự tăng like nhanh chóng của một vài page facebook như Góc giải trí, Góc thư giãn,... cũng là một điều khiến những ai tinh ý đều phải băn khoăn. Bởi những nội dung khiến người like thích thú lại quá nhảm nhí và thậm chí là tục tĩu.
Đồng ý là những website hay những page trên chỉ được xây dựng nên với mục đích giải trí, thư giãn và mang lại tiếng cười cho mọi người. Nhìn vào tốc độ phát triển nhanh chóng mặt của nó tôi đặt câu hỏi. "Phải chăng xã hội bây giờ quá thiếu đi những tiếng cười?"
Bản thân tôi đôi lúc cũng thấy hứng thú với những nội dung đó. Đặt biệt là với một thằng con trai thì những nội dung tục tĩu đôi khi lại là thú vị. Tôi chỉ choáng khi xem lượng like với cmt cho mỗi nội dung. Đến hàng triệu lượt! Một con số kinh khủng!!!
Hiện tượng này có phải là sự thèm khát của xã hội mạng, thứ lâu nay người dùng internet vẫn tìm kiếm. Phải chăng chỉ có internet mới mang lại cho chúng ta tiếng cười?
Và rất nhiều băn khoăn về sự nổi lên của hiện tượng này cũng như xu hướng của giới trẻ trong mục đích sử dụng internet. Nhưng tôi cũng không phải chuyên gia nên cũng chẳng giám nhận định gì nhiều. Chỉ nêu ra những thứ mà mình chiêm nghiệm được thôi.
Ps: thành công của những trang web hay những page trên là điều đáng để tôi ngưỡng mộ. Và chính vì ngưỡng mộ nên tôi mới đặt ra những vấn đề trên và tự hỏi "Mình ngưỡng mộ cái gì?"
Tội nghiệp em gái tôi - đứa em con của cậu tôi. Năm nay nó thi vào lớp 10 và thời điểm này tất nhiên là nó đang ôn thi. Ôn thi thì đúng là tội nghiệp rồi. Ai cũng đã từng trải qua và ai cũng hiểu. Nhưng điều tội nghiệp tôi muốn nói không phải là việc em nó đang ôn thi, mà là việc gia đình đang lên kế hoạch cho cuộc đời nó - một kế hoạch mà không có sự đóng góp ý kiến từ nó.
Nó học dốt, học dốt lắm... Tôi cũng đã từng nghĩ vậy.
Nó không làm được cái gì đâu và cũng chả biết cái gì cả... Tôi cũng đã từng nghĩ vậy.
Nhưng như tôi đã nói trong một bài viết trước, mỗi con người sinh ra là khác nhau, tạo hóa cho họ những điều đặc biệt với tất cả phần còn lại của thế giới. (có thể xem bài viết đấy tại đây). Khi tiếp xúc và dạy dỗ nó một thời gian, tôi mới nhận ra rằng trước kia tôi đã lầm. Tôi vốn là một đứa trẻ thông minh (theo như mọi người nhận định) nhưng tôi không thể có trí nhớ tốt bằng em nó. Tôi vẫn thấy mình khá tài giỏi trong một vài lĩnh vực, nhưng tôi vẫn phải phục nó vì khả năng quan sát của nó. Những nhận xét của em nó khiến tôi bất ngờ. Có thể đối với người khác thì những điều đó là bình thường, nhưng đối với em tôi thì đó là một điều bất ngờ đối với tôi bởi từ trước đến nay tôi bị ảm ảnh bởi những lời nói của mọi người về sự kém cỏi của em trong tất cả mọi việc. Tôi thấy mình đã sai và mọi người cũng thế.
Người lớn không được quyền mất niềm tin vào một đứa trẻ
Cậu tôi bảo, nó học xong cấp 3 sẽ xin cho nó đi học thêm cái trung cấp cao đẳng gì đấy cũng được, rồi xin cho nó làm một công việc văn thư lưu trữ gì đấy. (!?!?!?) Tôi không nói nghề văn thư lưu trữ là không hay, nhưng tôi có thể hiểu cái suy nghĩ đấy là "em nó học dốt lắm, chẳng làm được cái gì đâu". Ôi em tôi, cuộc đời của nó đã đặt dấu chấm hết từ trong suy nghĩ của bố mẹ nó.
Điều đáng buồn hơn nữa, những người thân xung quanh nó luôn nói chuyện với nó với một giọng coi thường. Tôi vẫn cảm nhận được tình yêu của họ dành cho em, nhưng tôi không thể chịu được khi họ khinh thường tất cả việc làm của nó. Điều này vô tình đã dập tắt đi ước mơ của nó. Rồi sau này, khi không có mọi người ở bên cạnh, những suy nghĩ rằng mình ngu dốt, mình kém cỏi sẽ phát huy tác dụng. Liệu lúc đấy em nó có thể làm được gì?
Tôi đã thử, đã thử nói chuyện với cậu tôi. Nhưng thật khó, bởi tôi cũng chỉ là sản phẩm của họ như em mà thôi. Tôi chỉ biết động viên em và luôn tin tưởng nó sẽ làm được. Tôi hạnh phúc khi em đã chuyển từ việc nói "không làm được" thành nói "chưa làm được". Và tôi tin rồi sẽ có ngày cậu tôi nhận ra rằng ông đã sai.
*** Tôi muốn nuôi những suy nghĩ như thế này trong tôi để sau này tôi không đi vào lối mòn của người đi trước mà làm khổ con tôi như nó đã từng hành hạ tôi...
Cuộc sống là một điều kì diệu mà thượng đế đã ban tặng cho mỗi chúng ta. Chúng ta xuất hiện trên cõi đời và mang theo một sứ mệnh. Sứ mệnh đó có thể là do bản thân mình đặt ra, cũng có thể là do gia đình kì vọng. Dù là gì đi chăng nữa thì thực hiện nó cũng là một điều vinh quang và ý nghĩa trong cuộc đời mỗi con người.
Tôi cũng có sứ mệnh của riêng mình, không chỉ một mà là hai. Một là của riêng tôi. Một là sự kì vọng của bố mẹ. Và tôi hiểu rằng sự cố gắng của mình không bao giờ là đủ với trọng trách đang đặt lên 2 vai. Tôi tin và tôi biết chắc nó sẽ hoàn thành, nó sẽ đạt được như mong ước của bố mẹ tôi. Nhưng vấn đề là bao lâu? 10 năm? 20 năm? Bố mẹ tôi còn có cơ hội nhìn thấy tôi hoàn thành nó, hoàn thành ý nghĩa cuộc sống của tôi.
Tôi đang làm gì? Đang nghĩ gì? Tại sao tôi phải làm những điều mà tôi không thích? Tại sao cuộc sống lại có những điều khó chịu đến vậy?
- Rất đơn giản, điều gì xảy ra với bạn tức là nó nên xảy ra với bạn và bạn nên giải quyết nó.
"Xin chúa đừng dời những ngọn núi đi mà hãy cho con sức mạnh để leo qua nó!" - Kinh Thánh
Tối nay, muốn viết một cái gì đó, thứ gì đó mà có thể lắng đọng lại trong mình một chút gì đó gọi là nghị lực. Từ "nghị lực" thường được xã hội dùng cho những người khuyết tật, những người không may mắn bằng đa số những người khác. Nhưng có phải chăng xã hội đã nhầm khi nghĩ chỉ những người khuyết tật mới cần nghị lực? Phải chăng phần đa (số người) may mắn kia không cần phải có nghị lực?
Mỗi người có mặt trên thế gian này là 1 kiệt tác của tạo hóa.
Đừng buồn khi bạn khác biệt với số đông, mà hãy hãnh diện vì bạn đặc biệt hơn tất cả!
Đừng lo lắng vì bạn không được như người khác, mà hãy vui vì không ai được như bạn!
Đừng thất vọng vì bạn không được như người khác kì vọng, mà hãy tự hào bạn luôn là chính mình!
Nói đến đây làm tôi nhớ đến "sứ mệnh hàng triệu người" - điều mà tôi nhận ra, cảm nhận được từ những con người tuyệt vời mà tôi đã gặp. Mỗi người sinh ra đều mang trong mình một sứ mệnh và chúng ta làm tất cả mọi việc để hoàn thành nó. Người tầm thường, sứ mệnh của họ chỉ là sống "hết mình" cho bản thân họ. Số mệnh của họ chỉ ảnh hưởng đến 1 người, là chính bản thân mình. Người tầm cỡ hơn thì sứ mệnh của họ là gia đình họ, là những người thân của họ. Con số này thường là ba, bốn những cũng có thể lên đến chín, mười người. Đấy cũng chỉ là con số tương đối, nhưng là một sứ mệnh cao cả bởi gia đình là tế bào của xã hội. Và sứ mệnh của họ là góp một phần nhỏ cho sự phát triển của cả xã hội này. Ngoài những người trên, có những con người tầm cỡ hơn, với sứ mệnh vĩ đại hơn - sứ mệnh hàng triệu người. Đó là những ông chủ doanh nghiệp với hàng chục nghìn hoặc hàng triệu lao động, những nhà chính trị gia lãnh đạo một đất nước,... hay giản dị hơn nhiều là một người thầy muốn thay đổi thế giới. Tôi rất thích một định nghĩa về từ "ông chủ" - ông chủ là người giúp đỡ được rất nhiều người và tầm cỡ của một ông chủ phụ thuộc vào số người mà ông giúp đỡ được. Bill Gate là người giàu nhất thế giới, bởi ông đã thay đổi cách làm việc của hơn 2 tỉ người trên thế giới. Ông đã giúp 2 tỉ người này làm việc tốt hơn - trong đó có tôi, có bạn khi bạn đang đọc bài này.
Đọc đến đây bạn sẽ tự hỏi sứ mệnh của mình là gì? Chắc hẳn bạn đang nghĩ về gia đình mình. Nếu vậy thì xin chúc mừng bạn, bởi bạn là một người tuyệt vời, một con người có trách nhiệm. Người thân bản hẳn rất tự hào về bạn. Nhưng bạn ơi, nếu tôi cũng cần bạn giúp, bạn có sẵn sàng không? ...
CÓ! - Thật tuyệt vời!
Đấy, sứ mệnh của bạn đã lớn thêm một tí rồi đấy. Bạn có khả năng và bạn có thể làm được bởi những người bạn có thể giúp được rất nhiều. Hãy chủ động tìm họ, đừng chờ họ ngỏ lời - có nhiều người ngại phiền hà cho bạn nên họ không giám nói đâu.
Đừng nghĩ rằng mình không làm được như thế này, mình không làm được như thế kia!
Đừng nghĩ rằng mình không làm được như người này, mình không làm được như người kia!
Bởi "mỗi con người sinh ra là một kiệt tác của tạo hóa" - không ai giống ai cả.
Vấn đề là bạn đặt sứ mệnh của mình lớn cỡ nào? Và bạn có đủ nghị lực để thực hiện nó hay không mà thôi.
Tặng bạn một câu "Dù bạn nghĩ gì bạn cũng đúng" - chắc mình phải viết thêm cái blog nói về câu này?!?!?
Đối với những người thường xuyên sử dụng Office để soạn thảo văn bản, làm luận án, luận văn, nghiên cứu khoa học,... thì việc gặp các vấn đề về font chữ là điều rất bình thường. Đặc biệt là khi chúng ta lấy 1 tài liệu gì đấy từ trên mạng về để đọc và tham khảo. Sau đây tôi xin giới thiệu cho các bạn cách giải quyết một vài vấn đề về font chữ thường gặp.
1. Bạn muốn copy 1 đoạn văn ở đâu đó về trình soạn thảo văn bản của mình nhưng copy về lại bị lỗi, không đọc được dù bạn có đổi font chữ kiểu nào đi chăng nữa. Đơn giản thôi, bởi vì vấn đề không nằm ở font chữ mà nằm ở mã font chữ (mã font chữ là Unicode, TCVN3, VNI Windows,...). Bạn làm theo các bước sau:
- B1: Copy đoạn văn bản bạn muốn chuyển đổi
- B2: Nếu bạn đang dùng Unikey thì bạn có thể bấm luôn tổ hợp phím Ctrl + SHIFT + F6
- B3: Chọn mã nguồn, chọn mã đích.
- B4: Sau đó bấm chuyển mã
- B5: Bây giờ bạn có thể paste đoạn văn vào đâu thì tùy bạn.
2. Bạn có hẳn 1 file word bị sai mã font chữ và bạn cũng copy toàn văn bản (ctrl + A) rồi làm theo các bước trên nhưng không được? Với Unikey từ 3.5 trở lên có chế độ hỗ trợ cho bạn nếu bạn muốn chuyển đổi cả file word.
- B1: Trước tiên, bạn phải mở file word lên và save as... lại dưới dạng đuôi *.rtf
- B2: Sau đó bấm tổ hợp phím Ctrl + Shift + F6
- B3: Bảng Unikey Toolkit xuất hiện như bên dưới.
- B4: Ở file nguồn bạn mở file *.rtf
- B5: Ở file đích, bạn lưu file có đuôi *.rtf
- B6: Bấm chuyển mã và chờ kết quả.
Trên đây là kinh nghiệm của mình sau 1 ngày vật vã làm bài tiểu luận. Hi vọng nó có ích cho các bạn.
Sáng nay, ở nhà xem hết clip dài hơn 1h đồng hồ của một học sinh lớp 12 nói lên những chính kiến của mình về nền giáo dục Việt Nam hiện nay. Với những lập luận sắc đáng, giọng điệu hùng hồn, em đã thực sự lôi cuốn tôi và cho tôi thấy được hình ảnh của mình 4 năm về trước.
Đúng như nhận định của em, học hết lớp 9 tôi đã nhận thức được mình thích gì, mình có thể làm được những gì và mình nên sống như thế nào. Nhưng để thoát được khỏi những định kiến xã hội cũng như những áp lực từ gia đình và nhà trường thật khó khăn. Đến bây giờ, tôi vẫn luôn đau đáu câu hỏi, mình đã đủ lớn chưa? Mình đã đủ trưởng thành chưa? Mình đã đủ dũng cảm để bước đi trên con đường của riêng mình chưa? Và ngay lúc này, khi sắp kết thúc 4 năm đại học, tôi vẫn chưa giám rẽ sang con đường của riêng mình. (Nhưng bạn đừng hiểu lầm là tôi bỏ cuộc, tôi vẫn làm nó song song với những gì mà xã hội đang cuốn tôi theo).
Xem xong clip của em, trong tôi bỗng rực lên 1 viễn cảnh mới cho nền giáo dục.
Trích 1 câu trong clip của em: "Tại sao con người sinh ra là khác nhau mà lại phải làm việc giống nhau?". Dưới cái nhìn của một sinh viên kinh tế, tôi nhận thấy "Tại sao nhu cầu của con người là khác nhau mà lại được bao cấp những thứ giống nhau" - đây là viễn cảnh nền kinh tế Việt Nam thời bao cấp. Sau chuyển đổi năm 1986, Việt Nam đã có một bộ mặt hoàn toàn mới cả về kinh tế, văn hóa và xã hội. Bởi vậy, tôi đặt câu hỏi: "Tại sao không chuyển đổi nền giáo dục Việt Nam như vậy?" - Ý tôi là thị trường hóa nền giáo dục Việt Nam.
Tôi tạm thời đồng ý với việc một học sinh chỉ cần nắm kiến thức cơ bản đến hết lớp 9 (tất nhiên để đạt được điều này thì SGK cấp THCS cũng phải có thay đổi). Nói chung là chọn một mốc mà các em học sinh đã có thể nhận thức được mình đam mê cái gì, mình có thể làm cái gì. Khi bước vào học phổ thông, đó sẽ là một môi trường tự do hơn cho các em.
Hãy hình dung các môn học như là những hàng hóa, giáo viên là người bán hàng và học sinh là người mua hàng. Hàng hóa thì có loại A, loại B, loại C tương tự như một môn học thì có 3 lớp 10, 11, 12. Người bán hàng, có người bán tốt có người không, cũng như giáo viên có người truyền được cảm hứng cho học sinh tốt, thu hút được nhiều học sinh, có người kém hơn sẽ phải tìm cách nâng cao chất lượng. Học sinh có thể yêu thích mặt hàng này nhiều hơn mặt hàng kia, đó là sự lựa chọn của khách hàng. Nhiệm vụ của người bán hàng là làm thế nào để nhiều người yêu quý hàng hóa của mình.
Bước vào năm học mới, trong buổi sinh hoạt tập thể toàn trường, các giáo viên (những người bán hàng) có cơ hội thuyết trình về sản phẩm của mình làm thế nào để tạo được cảm hứng cho khách hàng, làm thế nào để có nhiều người mua hàng hóa của mình cũng như có nhiều người đăng kí học môn học đó.
Về phần sinh viên, hoàn toàn có thể đăng kí các môn học mà mình yêu thích và có thể đăng kí trọng số điểm các môn học theo khả năng của bản thân. VD: 1 sinh viên đăng kí học 3 môn Toán, Văn, Anh, tự thấy mình có khả năng về Toán nhất sau đó đến Văn và cuối cùng là Anh thì có thể đánh trọng số điểm Toán x3, điểm Văn x2 và điểm Anh x1....
Nền kinh tế thị trường luôn tồn tại khuyết tật và cũng cần phải khắc phục giống như nền giáo dục trong viễn cảnh. Sẽ có các môn học mà sinh viên không cần phải đăng kí (vì có thể sẽ rất ít người đăng kí hoặc môn học đó thực sự cần được sinh viên tiếp thu nhưng không thể đánh giá được qua điểm chác) như môn Giáo dục công dân, Sức khỏe, Giáo dục quốc phòng,...
Vậy đánh giá sinh viên ra trường bằng cách nào? Theo tôi, mọi sinh viên đều có thể tốt nghiệp THPT mà không cần phải xếp loại TB, Khá hay Giỏi. Bậc THPT hãy dạy cho các em các học như thế nào để sau này ra đời các em có thể tự học với ý thức tự giác của mình mà không cần ai kìm kẹp. Bậc THPT sẽ là nơi vẽ ra rất nhiều con đường cho các em lựa chọn. Bậc THPT sẽ là nơi ươm mầm những tài năng mà nó sẽ được phát triển ở Đại Học.
Trong clip tôi rất thích câu: "Hãy đưa tất cả lên cao rồi bạn sẽ thấy ai có thể bay được" - Hãy đưa các em ra cuộc sống rồi bạn sẽ thấy các em bay như thế nào.
Viễn cảnh vẫn đang là viễn cảnh thôi, mình đang vẽ ra không hi vọng được ghi nhận nhưng nếu có cơ hội mình sẽ biến nó thành hiện thực. :)
Anh vẫn thấy là anh không thích nói. Anh không chúc gì em cả, cũng chả viết cho em 1 cái thiếp nào. Nhưng anh cũng thấy rằng, anh ko cần phải nói nữa. :)
1 cái clip cả nhà làm cho em
Món quà sinh nhật anh tự làm cho em bởi vì cái đồng hồ của em đã ko đứng vững nữa rồi.
Món ăn trưa do Quyết đạo diễn và được gọi là Bánh Khoái
(không có ảnh cái bánh lúc sáng của Bi)
Bình là Linh là đôi bạn thân từ hồi còn đi học. Bình vốn thông minh, lanh lợi nên luôn có những phát kiến sáng suốt trong tất cả mọi việc từ nhỏ đến lớn và luôn được mọi người ghi nhận. Trong khi đó, Linh được ghi nhận là một con người chân tay hơn là một con người đầu óc như Bình. Bởi vậy, Bình luôn được mọi người đánh giá cao hơn Linh trong tất cả mọi việc. Bình biết vậy và Linh cũng biết vậy. Nhưng hai người vẫn luôn là bạn tốt của nhau.
Thời còn đi học, cùng 1 bài toán, Bình luôn là người đề xuất ra cách giải hay. Còn Linh luôn là người tiếp thu và ghi chép. Bình không bao giờ chép lại những bài mình đã làm được. Linh hỏi Bình,
- Sao cậu không ghi lời giải vào? Nhỡ hôm sau quên thì sao?
- Giải ra đến đấy rồi, chẳng lẽ phải viết chi tiết ra mới gọi là giải sao? - Bình trả lời - Vả lại, bài này là bài tớ giải được rồi thì tớ ghi làm gì nữa. Cậu không giải được thì cậu mới phải ghi vào cho nhớ.
Linh cười như vỡ lẽ ra rằng "Đúng rồi, mình không giải được nên mình phải chép cho nhớ cách giải".
Sau khi cả 2 đã trưởng thành, Bình vẫn luôn tỏ ra thông minh hơn người, cậu ấy luôn tỏ ra hiểu biết ở rất nhiều lĩnh vực và thường đưa ra những lời khuyên rất hữu ích cho những người xung quanh. Tất nhiên, Linh luôn là người nhận được nhiều lời khuyên từ Bình nhất. Và một điều khác hẳn với Bình đó là Linh luôn thực hiện theo những chỉ dẫn của Bình trong cuộc sống cũng như trong công việc kinh doanh, còn Bình thì không. Bình luôn biết mình phải làm gì, phải làm như thế nào, nhưng cậu ấy không hành động. Bởi có lẽ, những việc nhỏ quá cậu ấy đã biết cách làm, còn những việc lớn quá thì... cậu ấy không làm được.
Tương lai sau đó ... (hãy để trí tưởng tượng của các bạn được bay bổng)
*Tên nhân vật đã được thay đổi*
----------------------
Bạn có tự tin để nói rằng, mình đã từng đọc hết 1 cuốn sách? Chắc là có. Nhưng bạn hãy hiểu sâu hơn từ "đọc" mà tôi muốn nói. "Đọc" không chỉ là thấu hiểu hết từng trang sách, mà hãy hành động theo những gì mình đã thu nhận được. Nếu bạn biết, bạn biết, cái gì bạn cũng biết, thì có thể hiểu là bạn không biết gì vì bạn chưa bao giờ hành động.
Đã bao giờ bạn xem xong 1 đoạn clip (ví dụ clip này chẳng hạn https://www.youtube.com/watch?v=lPBozeVtli4), bạn hừng hực khí thế thay đổi cuộc đời. Nhưng khi bước ra khỏi phòng, thậm chí là nhấc mông khỏi ghế, clip đấy sẽ chỉ còn là "tôi cũng biết như vậy".
----------------------
Tối nay, tôi đã nghiêm túc ngồi đọc một bản thông báo tuyển dụng, nghiêm túc ngồi sửa lại CV mà tôi đã viết sẵn từ trước, nghiêm túc viết 1 là đơn xin việc. Sau khi làm xong tôi mới nhận ra rằng, trước đây, tôi chưa bao giờ nghiêm túc với việc tìm 1 công việc. Trước đây, tôi đọc tất cả các thông báo tuyển dụng, tôi chỉ quan tâm đến lĩnh vực và lương, chỉ cần phù hợp là tôi lấy ngay địa chỉ email để nộp hồ sơ. Gọi là hồ sơ cho hoành tráng nhưng cũng chỉ có mỗi cái CV và 1 cái ảnh cá nhân mà gửi cho chỗ nào cũng như chỗ nào.
Kết quả là cũng có vài chỗ gọi đến phỏng vấn, nhưng phỏng vấn xong tôi cũng thấy ra mình ngớ ngẩn vì chả biết tí gì về nơi tôi xin việc thì làm sao mà tôi xin được việc. Làm sao mà người ta có thể quan tâm đến mình khi mình không quan tâm đến người ta.
Tôi biết, để được chọn, tôi phải có hồ sơ đầy đủ, đơn xin việc rõ ràng, trang phục lúc phỏng vấn phải nghiêm chỉnh và có 1 lượng kiến thức nhất định về nơi tôi phỏng vấn. Nhưng tôi đã không làm. Tại sao ư? Vì đơn giản nó đã trở thành thói quen của tôi, "LƯỜI".
Nếu nhận thức được điều này sớm hơn thì có lẽ tôi đã không cần phải chờ đến lúc ra trường để đạt được thành công.
Với công việc đầu tiên sau khi thức dậy là đánh răng, rửa mặt, uốn éo vài cái gọi là thể dục buổi sáng, rồi thì chậu quần áo chất đống từ hôm qua, một tí bánh rán cho bữa sáng,... Tất cả đều lần lượt được giải quyết để bắt đầu 1 việc mà ngày nào cũng vậy, bất kể chủ nhật hay ngày thường, đó là bật máy tính lên và xem thế giới ngày hôm qua có gì thay đổi không?
Tình cờ phát hiện ra 1 cái blog, của 1 thằng bạn. Thật thú vị! Đó là 1 thằng bạn thân từ hồi cấp 3, một con người năng động, tuyệt vời với những ước mơ không hề bé nhỏ. Vào blog của nó và đọc ngấu nghiến. Xưa nay đã biết nó như thế nào, nhưng đọc blog của nó mới thấy là con người nó không hề bé nhỏ. Mình cũng có blog, cũng muốn viết lách một vài điều gì đó. Nhưng mình chưa thực sự bắt tay vào làm một cách nghiêm túc như nó. Mình muốn viết lên những suy nghĩ của mình, lưu lại những trải nghiệm, chia sẻ những ý tưởng ngay trên blog của mình. Nhưng tất cả chỉ là ước muốn, còn bạn mình đã bắt tay vào làm từ lâu rồi.
Thế mới thấy mình thật nhỏ bé.
Thế mới thấy mình thật chậm chạp.
Thế mới thấy độ ì của mình cũng cao.
Vẫn luôn nhớ câu: "Hành động chiến thắng không hành động", nhưng thực hiện thật không phải dễ.
Sáng hôm nay, đã cho mình động lực để hành động.
Sáng hôm nay, đã cho mình quyết tâm để hành động.
Sáng hôm nay, đã cho mình thấy mình cần phải hành động.
Trong chút nắng, chút gió giao mùa của tháng 3, những chàng trai – cô gái QH-2009-E KTCT vừa thực hiện xong bộ ảnh kỷ yếu đẹp long lanh lưu lại những kỉ niệm đáng nhớ nhất của thời sinh viên.
Kỳ học cuối cùng sắp kết thúc, những ngày tháng cuối cùng của đời sinh viên đang dần trôi qua thật nhanh. Mới đó mà đã 4 năm đại học. Mới ngày nào còn chập chững, ngơ ngác cầm trên tay bộ hồ sơ đi nhập trường, thì nay họ đã trở thành anh cả, cánh chim đầu đàn của các thế hệ sau.
Rồi mai đây, mỗi người một phương, biết khi nào mới có dịp đoàn tụ? Những kỉ niệm vui buồn bên nhau dưới ngôi nhà chung Kinh tế Chính trị là những phút giây vô cùng quý giá mà tất cả sinh viên K54 đều muốn lưu giữ lại. Những nụ cười hạnh phúc, những cái nắm tay, những cái ôm thật chặt, tất cả đều được lưu lại trong bộ ảnh kỷ yếu này.
Má hồng, môi xinh, tà áo dài tha thướt, những nữ sinh QH-2009-E KTCT vô cùng duyên dáng trong những bức ảnh lưu lại thời khắc tươi đẹp dưới mái trường.
Tà áo dài thướt tha, rực rỡ khắp sân trường khiến bất kỳ ai cũng phải xao xuyến.
Mái trường cũng là nơi lưu dấu những tình bạn thật đẹp.
Chẳng bao lâu nữa, mỗi người sẽ chọn cho mình một cuộc sống riêng, nhưng những kỷ niệm đẹp đẽ này sẽ là hành trang quý giá đi theo họ suốt cuộc đời. Xin mượn lời của cô tân cử nhân Bùi Thu Thảo thay cho lời kết: “Yêu thương đôi khi không phải nói lên thành lời hay biểu đạt bằng câu chữ... Những ngày tháng ấy đã, đang và sẽ là động lực để chúng tôi cùng viết tiếp những dòng hạnh phúc của cuộc đời. Hãy luôn mỉm cười như vậy nhé, và cho tôi tạm đặt tên cho những kỷ niệm này là yêu thương...”